Chương 17. Lẩu hoa cúc

Ngày thứ hai, Tứ gia khó được một hôm không cần dậy sớm.

Nam nhân a, tuổi lớn tốt nhất là bớt làm việc. Qua một tháng thôi mà Tứ gia đều gầy một vòng, lần này công vụ chắc là rất vất vả, hắn là người việc gì cũng đều muốn làm thật hoàn mỹ, yêu cầu với người khác luôn cao mà đối với chính mình thì càng hà khắc.

Hôm nay là ngày mười lăm, nàng còn phải đến chỗ Phúc tấn thỉnh an, tuy rằng trước khi ngủ đã nhớ kỹ, nhưng khi nàng tỉnh lại thì ngoài trời đã sáng rồi, nhất định là đã muộn giờ.

Tứ gia ngủ ở nơi này, Tiểu Mãn các nàng sẽ không dám tiến vào nhắc nhở nàng.

Vậy là xem như đã đắc tội Phúc tấn. Thấy hắn còn ngủ ngon lành, nhịn không được oán trách.

Tứ gia vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng mỹ nhân giận dữ nhìn mình.

“ Mới sáng sớm làm sao vậy? Gia lại đắc tội ngươi?”

Làm việc xấu bị bắt tận tay nàng có chút chột dạ, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Hôm nay cần đi chỗ Phúc tấn thỉnh an, nhưng hiện tại đều đã muộn rồi.”

“Muộn rồi thì đừng đi, gia làm Tô Bồi Thịnh đi nói một chuyến, Phúc tấn sẽ không trách tội ngươi.”

Nài có thể đừng gây chuyện thêm được không? Lại còn phái Tô Bồi Thịnh đi......

“Không được, thϊếp thân vẫn phải đi một chuyến, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, gia dùng trước đi.”

Đơn giản rửa mặt chải đầu, nàng liền mang theo Tiểu Mãn mấy cái nô tỳ đi viện Phúc tấn, đến nơi quả nhiên chỉ còn thiếu mỗi nàng.

“Mong rằng Phúc tấn thứ tội, hôm nay muội muội tham ngủ nên đã tới trễ.”

“Niên muội muội ngồi đi, Chủ tử gia nghỉ ở chỗ ngươi, ngươi hầu hạ hảo Chủ tử gia thật tốt mới là quan trọng, ta nơi này tới muộn một chút cũng không sao.”

“Tạ Phúc tấn dày rộng*.” Nàng vốn định giấu việc Tứ gia đêm qua ở chỗ nàng, không nghĩ tới Phúc tấn lại trực tiếp nói ra.

dày rộng*: khoan dung, không khắt, nhân hậu.

Cũng đúng, trong phủ khắp nơi đều là người, làm sao có thể có người không biết.

Ngồi không đến mười lăm phút, Phúc tấn liền cho mọi người tan.

Khi trở lại trong viện thì Tứ gia còn chưa ăn đồ ăn sáng, đây là đang đợi nàng?

Chờ nàng ngồi xuống Tứ gia mới động đũa bắt đầu dùng cơm, Ây da, Tứ gia đôi lúc còn rất ấm áp.

Dùng bữa xong, đang chuẩn bị sẽ tiễn Tứ gia đi, nhưng người ta lại không hề có ý định đi, còn ngồi trên giường lấy dây đùa Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu đúng là nghé con không sợ cọp, bộ dạng ngây thơ chất phác thật sự làm người thương yêu, Tứ gia một tay vuốt lông mèo một tay đọc sách, thản nhiên tự đắc.

Haizzz, nàng giống như thành người trong suốt.

Nàng nghĩ mình nên làm cái gì thì nghe Tứ gia nói: “Gia xem sách một lát, ngươi trở về ngủ tiếp đi”.

Hành lễ xong, nàng liền nghe lời trở về nội thất, lăn lộn từ tối hôm qua đến tận bây giờ thật là buồn ngủ. Cùng Tiểu Mãn nói một canh giờ sau kêu nàng dậy, nàng liền yên tâm đi ngủ.

nội thất: buồng trong

Tiểu Mãn dựa theo canh giờ đánh thức nàng dậy. Quả nhiên chợp mắt trong chốc lát tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Ngủ dậy liền sắp đến giờ cơm trưa, Tứ gia khẳng định là muốn ở chỗ này dùng cơm, trưa nay nên ăn gì đây?

Hay là ăn lẩu hoa cúc? Dù sao hiện tại trời đã bắt đầu lạnh, ăn cái này vừa lúc.

Hiện giờ cúc hoa bên ngoài tất nhiên là đã tàn nhưng trong viện trồng mấy bồn được chăm sóc nên còn tươi tốt, nhưng chắc là cũng không được bao lâu, không bằng nhân dịp còn tươi tốt ăn luôn, nếu không lại phải chờ đến sang năm mới có.

Phân phó người đi kêu Thiện phòng làm lẩu hoa cúc xong nàng liền đi thư phòng tìm Tứ gia.

Tứ gia vẫn còn đang đọc sách, lại nói tiếp, Tứ gia tinh thần hiếu học liền nàng đều bái phục, nếu sống ở thời hiện đại chắc chắn là học bá a.

Một tay xinh đẹp chữ viết không nói, Phật đạo hai cái, Tứ gia đều tìm hiểu rất sâu.

“Đã dậy?”

“Vâng, Tứ gia xem lâu như vậy nên nghỉ ngơi một lát, nếu không sẽ đau mắt.”

“Được, xem xong tờ này Gia liền nghỉ ngơi.”

Tuyết Cầu lúc này đang nằm bò trên mặt thảm ngủ say, có lẽ bị hai người bọn họ thanh âm đánh thức, tỉnh dậy mê mang nhìn nhìn bốn phía, nhìn thấy nàng liền hướng nàng chạy tới.

“Ngươi có ngoan hay không nha? Tứ gia ở nơi này, không được làm ồn nha.”

“Yên tâm, nó ngoan thật sự.” Tứ gia ở bên nói.

“Tứ gia đều khen ngươi ngoan, vậy thưởng cho ngươi một con cá lớn được không nha?”

Tuyết Cầu “Meo meo” kêu như nghe hiểu vậy.

Tứ gia nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy buồn cười, tiểu nha đầu này còn có thể cùng một con mèo nói tám chuyện.

Một lát sau, Tiểu Mãn ở ngoài cửa nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, nàng cùng Tứ gia đi ra thư phòng, Tuyết Cầu nhảy nhảy lộc cộc theo sau.