Ninh Hoan

6.57/10 trên tổng số 35 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Khuynh Khuynh Thể loại: Incest, Tiên ngược hậu điềm, Cường thủ hào đoạt, vô tam quan. "Chát..." "Em không có liêm sỉ sao?" Anh cho cô một cái tát, trên tay bởi vì trúng thuốc  …
Xem Thêm

Chương 3: Không Thể Quay Đầu
Edit: Khuynh Khuynh

_____________________________________

Cố Phong là bạn học cao trung của cô, lên đại học lại cùng trường, từ lúc bắt quen biết, Cố Phong đã bắt đầu theo đuổi cô, cho dù lúc cao trung cô vì bệnh phải hay xin nghỉ, không thường đến trường, hắn cũng chưa từng thay đổi phần tâm ý này, nói thật, số lần cô nhìn thấy hắn so với ba mẹ mình còn nhiều hơn.

Hắn sẽ dành ra thời gian để đến bệnh viện thăm cô, ban đầu còn nói là đây là sự quan tâm của giáo viên và bạn học, họ giao cho hắn đến thăm hỏi cô. Lúc đó Ninh Hoan cũng biết, nam sinh này đã thích cô. Năm đó sinh nhật cô, hắn ôm một chiếc bánh ga tô to đến phòng bệnh của cô, tịnh trọng nói: Ninh Hoan, làm vợ của anh đi.

Lúc đó cô cười đến run rẩy cả người, nói: Cố Phong anh đừng nghiêm túc như vậy, anh càng nghiêm túc em chỉ muốn cười.

Cố Phong hỏi: Vậy em có đồng ý không?

Cô trả lời: Em mới không cần, em không thích loại người như anh đâu.

Hắn nghe vậy liền hỏi tiếp: Vậy em thích dạng như thế nào?

Cô nhìn hắn một cái, suy nghĩ. Cô thích những người nghiêm túc chính trực, tựa như anh hai của cô_ Ninh Hằng.

Ngay lúc đó cô đã bị điên.

Ngày hôm nay cô ăn mặc thành như vậy nói cho hắn biết việc kia, chính là để cho hắn chết tâm, hắn là người duy nhất tốt với cô, cũng là người duy nhất cô có lỗi, cô chính là muốn nói cho Cố Phong, Ninh Hoan đơn thuần lạc quan mà hắn thích đã không còn, cô bây giờ, bụi bặm chồng chất.

Cô ở lại Pub thật lâu, sau đó vào sàn nhảy, trong lúc đó có không ít tên đàn ông tới gần, cô cũng không cự uyệt, thân thể đối với cô mà nói đã sớm không còn quan trọng, bị chạm một ít thì có thế nào?

Cho đến tận khi có một tên sờ lên mặt của cô cô mới nhấc chân hung hăng đạp vào chỗ quý của hắn, hắn thống khổ kêu lên một tiếng, cô băng lãnh nói: "Đây là anh tự tìm."

Những người vốn muốn dính vào cô khi thấy vậy cũng tự động dãn ra, cô cười lạnh một tiếng, rời khỏi Pub.

Bây giờ đã tối, Ninh ba không về nhà, Ninh mẹ đang ngủ, về phần người kia. Để xem anh có hay không nghe lời của cô đây?

Cô gọi taxi về nhà, quả nhiên phòng khách một mảnh tối đen, cô nhẹ nhàng chạy lên lầu hai, mở cửa phòng của Ninh Hằng đi vào, anh đã về, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, xem ra anh đang tắm.

Cô cởi túi xách ra quăng lên giường anh, lại phát hiện anh đã đổi drap giường.

Gần nửa tiếng sau, Ninh Hằng rốt cuộc đi ra, trên thân để trần, nửa người dưới quấn khăn tắm, vừa đi vừa lau tóc, bởi vì vậy mà cúi đầu nên anh không hề nhìn thấy Ninh Hoan.

Mà Ninh Hoan cũng mượn cô hội này nhìn thật kỹ thân thể anh hai, tối hôm qua bởi vì ánh sáng quá mờ, chỉ có thể sờ soạng từ trên xuống dưới, quả nhiên hôm nay vừa nhìn kỹ, vóc người cường tráng, phi thường rắn chắc.

Rốt cuộc sau khi đến bên giường Ninh Hằng cũng phát hiện Ninh Hoan, anh liền kinh ngạc bởi hình tượng của cô, trang điểm xinh đẹp, váy ngắn cổ chữ V sâu, Ninh Hằng chưa bao giờ gặp qua một Ninh Hoan như vậy, nên nhất thời sửng sốt.

Vẫn là Ninh Hoan mở miệng trước: "Anh hai thích em như vậy sao?"

Cô vừa mở miệng, Ninh Hằng liền nhớ lại chuyện ngày hôm qua cô đã làm, anh nắm chặt hai nắm đấm, cúi đầu không nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

"Anh hai khẩu thị tâm phi." Cô đi tới bên cạnh Ninh Hằng, từ phía sau ôm lấy anh.

Cơ thể của cô thật lạnh, dán trên da thịt nóng bỏng của Ninh Hằng, khiến cho một làn điện theo đó lan truyền khắp cơ thể, hắn bỗng nhiên đẩy cô ra: "Cút ngay!"

Ninh Hoan nhìn thần sắc đông lạnh của anh, trong lòng vô cùng khuây khoả, cô lại tiến lên hai bước ôm lấy cổ anh: "Sao lại đẩy em ra?"

"Anh lại đẩy em ra, em sẽ hét lên, mẹ mà thấy chúng ta quần áo xốc xếch sẽ nghĩ như thế nào?"

"Là thuận theo nói em câu dẫn anh, hay là nói anh say rượu không bằng cầm thú cưỡng bức em, hai loại khả năng này anh cho rằng cái nào đáng tin hơn?"

"Mẹ mà biết thì ba cũng sẽ biết, Ninh Hằng anh, kiêu ngạo của Ninh gia, người thừa kế của ba, cùng em gái ruột mình loạn luân, anh biết ba bị bệnh tim mà, anh nói ông ấy sẽ như thế nào?"

Mỗi câu mỗi chữ mà Ninh Hoan phun ra...đều là câu nói trí mạng, những câu này đạp phải chỗ yếu của anh, cho đến khi anh bất lực buông tay cô cũng rốt cuộc bật cười, đẩy ngã anh xuống giường, ngồi trên hông của anh, nhấm nháp thời khắc vui vẻ này.

Ninh Hằng từ dưới nhìn lên Ninh Hoan, hỏi: "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?"

Ninh Hoan nhìn anh trai mình, nhịn không được đưa tay sờ mặt của anh, anh muốn tránh lại nhịn xuống.

Tướng mạo của Ninh Hằng cùng cô tuyệt đối tương phản, hai người là anh em lại hầu như không có chỗ giống nhau, anh mày kiếm mắt sáng, cực kỳ anh tuấn xuất chúng, bởi vì quanh năm không cười, môi luôn mím lại khiến cho người ta có cảm giác không giận tự uy, đều nói đàn ông môi mỏng bạc tình, lời này quả thực không sai, nhưng chỉ có cô mới biết, đôi môi này ấm áp cỡ nào, khiến cho cô một ngày một đêm nhung nhớ.

Cô cúi đầu, nhắm nó hướng xuống, mới vừa dán lên đã bị Ninh Hằng tránh đi, hai mắt anh hừng hực lửa giận, tròng mắt phát sáng đến doạ người.

"Rất khó chịu đi?" Cô cười, lạnh lùng nói: "Sáng nay anh ói là nghĩ đến chuyện hôm qua phải không?" Cô lần thứ hai hướng đến cặp môi kia: "Em chính là muốn cái này."

Chán ghét, thống khổ, áp lực, bất lực, lại không thoát ra được.

Đây chính là em muốn tình cảm của anh phải chịu giày vò thống khổ, kèm theo thân thể dây dưa, chết cũng không quên được ký ức đã cùng trải qua với em, anh cũng phải cùng điên như em.

"Em điên." Tiếng nói Ninh Hằng trước sau trầm tĩnh như một: "Ninh Hoan, em điên rồi."

"Đúng rồi." Cô nâng mi lên: "Cũng chỉ có người điên mới có thể lên giường của anh trai mình."

Thêm Bình Luận