Chương 40

Bất đắc dĩ, thảm thiết, ảm đạm… Một giây thoáng qua, trong đầu Cảnh Nhiên bỗng hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Bên ngoài Lan chỉ cung, mọi người đang lo lắng chờ, một nhóm thái y tiến vào, nhưng lúc đi ra, chính là là kết quả xấu nhất —— hài tử không còn.

Vệ Tầm nằm ở trên giường, ánh mắt chỗ trống, một giọt nước mắt rơi xuống, nàng nhắm mắt thật chặt, thì thào hỏi:" Khi nào người trở về?"

Thanh Dữ nhìn người trên giường, vừa hối hận lại tự trách, lần thứ hai! Đây là lần thứ hai không mình không bảo vệ nàng tốt!

"Không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau Bệ Hạ sẽ trở về."

Vệ Tầm sờ sờ bụng của mình, cái gì đến thì cũng sẽ đến, là nàng quá tham lam.

Vệ Tầm nhẹ giọng nói: "Cho người ở bên ngoài lui đi, ta muốn đợi người một lát."

Thanh Dữ nói cho nàng một câu: " Nương nương, thần không làm việc ngu ngốc."

Thanh Dữ đứng một hồi , mới đi ra ngoài an bài cho những người đó, lúc an bài xong lập tứcddi vào xem nàng, rất sợ nàng xảy ra chuyện gì.

Cứ như vậy, Vệ Tầm vô tri vô giác vượt qua hai ngày, trong hai ngày này, nàng luôn ngẩn người ngồi ở trên giường, ăn cơm cũng không ngon, buổi tối nằm ở trên giường, trong đầu chỉ nghĩ đến hài tử ra đời, tự dằn vặt bản thân, cả người tiều tụy rất nhiều.

Buổi tối ngày thứ hai, nàng mới đi ra tắm rửa, mắt còn sưng, đi chân trần trên mặt đất, lại bị nam nhân trách cứ ôm lấy, Chu Tịch sớm đã trở về.

"Vì sao lại đi chân trần? Bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Vệ tầm bị hắn đặt lên giường, nhìn hắn cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng xoa chân, sau đó vỗ về bụng của nàng, cười hỏi: "Khoảng thời gian Trẫm không có ở đây, hài tử có quậy phá nàng không? Nếu không nghe lời, sau này sinh ra là nam hài thì Trẫm sẽ giáo huấn thật tốt, còn là nữ hài thì con như là Trẫm luyến tiếc."

Hắn vui vẻ nói, trong lòng Vệ Tầm bộc phát khó chịu, đau buồn tích góp trong nhiều ngày cuối cùng nhị không được bạo phát, đầu chôn ở trên vai hắn khóc lớn: "Chu Tịch... Xin lỗi! Xin lỗi..."

Sau khi nghe thấy tiếng khóc của nàng, nụ cười trên mặt hắn bỗng dưng cứng đơ, bàn tay vuốt ve bụng bị lạnh của nàng, hắn chỉ đi ra ngoài vài ngày, tại sao. Nó sẽ trở thành như thế này...

"A Tầm." Giọng nói Chu Tịch thống khổ, nơi cổ họng như bị một đống cát chặn ngang, mù mịt mà đau khổ.

"Đừng khóc.""

Nàng không ngừng khóc được, Chu Tịch đoán nàng đã chịu đau khổ trong nhiều ngày, không nói gì, vỗ nhẹ một cái sau lưng nàng, an ủi nàng, cũng an ủi chính mình.

Ngoài cửa sổ, côn trùng kêu vang, ban đêm yên tĩnh như nước thêm huyên náo. Trong điện, nữ nhân vẫn cúi đầu khóc thút thít như cũ, Chu Tịch không nói gì thêm, chỉ là vỗ nhẹ bả vai của nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Hồi lâu, hắn nói ra một câu thật nhỏ:" Hài tử... Còn có thể có tiếp."

Hắn nâng mặt của nàng lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng ôn nhu nói rằng: "Trẫm vĩnh viễn sẽ không trách nàng."

Không biết là những lời này của hắn có tác dụng, hay là tiếp nhận vỗ về của hắn có tác dụng, tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ lại, đến khi đêm khuya đã hoàn toàn biến mất, nhẹ nhàng đặt người nằm xuống giường, nét dịu dàng trên mặt Chu Tịch trong nháy mắt biến mất, hơi thở quanh người hạ thấp đến dọa người.