Chương 39

Vệ Tầm giật giật mắt, dường như nhớ lại chuyện gì, quay đầu hỏi Thanh Dữ đang đứng im bên cạnh: “Thọ lẽ của Thái hậu nương nương chuẩn bị xong chưa?”

Thanh Dữ đáp: “Đã chuẩn bị xong theo phân phó của nương nương.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Nói xong lại chống cằm suy nghĩ về việc thọ yến ngày mai, chỉ hi vọng đừng xảy ra chuyện gì thì tốt.

Hôm sau, thọ yến của Thái hậu, bởi vì Thái hậu đã theo Phật nhiều năm, thêm nữa Chu Tịch không ở đây, làm rất đơn giản, bù lại nữ quyến lớn nhỏ trong triều đều đến đủ.

Thái hậu thích sự yên tĩnh, chỉ nói vài câu lền rời khỏi yến hội đi ra sau điện, theo sau còn một số nữ quyến giống bà, đều đã theo Phật nhiều năm.

Người vừa đi, Vệ Tầm cũng cảm thấy rất là nhàm chán, bảo Thanh Dữ đi tặng lễ cho Thái hậu, còn mình và Trúc Tương chuẩn bị trờ về Lan Chỉ cung.”

Lúc đi qua hồ Thanh Dạng, nhìn từ xa thấy Tống Ngộ Nguyệt đang tiến cung tham dự thọ lễ, nghĩ mình đã lâu không thấy nàng ấy, nàng đi qua nói với nàng ấy vài câu.

Rào chắn của hồ Thanh Dạng rất thấp, nhưng cảnh vật rất đẹp khiến cho những người tiến cung mừng thọ đều tranh nhau tới chỗ này. Vệ Tầm đi cẩn thận từng li từng tí, sợ mình bất cẩn rơi xuống, Trúc Tương đi phía sau, cũng cẩn trông coi nàng.

Khi đi lên bậc thang, bắp chân Trúc Tương đột nhiên bị một cục đá đập đến, ngã xuống, ngay sau đó một cung nữ đột nhiên xuất hiện, cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, khi Vệ Tầm quay đầu lại xem thì trực tiếp đẩy nàng xuống, sau đó bản thân cung nữ cũng nhảy xuống theo.

Trúc Tương còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, hai người họ đã rơi vào trong hồ, hồ này cực sâu, người rơi xuống đó cũng đã biến mất, Trúc Tương vô cùng sợ hãi, hoảng loạn hô to: “Nương nương! Cứu mạng! Người đâu mau đến đây!”

Tiếng hô của nàng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, thị vệ vội vàng chạy đến, Cảnh Tư thấy người trong hồ giãy dụa vội vỗ lưng ca ca mình, lo lắng nói: “Ca! Huynh biết bơi! Mau nhảy xuống cứu người! Là Lan Phi nương nương!”

Cảnh Nhiên cũng nhìn thấy là Vệ Tầm, không chút do dự nhảy vào trong hồ cứu người, rất nhiều người vây quanh hồ, có lo lắng, có vui khi người gặp họa, cũng có sợ hãi vì việc này liên lụy mình không…

Vệ Tầm bị cung nữ kia đẩy xuống hồ, chưa kịp giãy dụa đã bị nàng ta kéo vào trong nước, không thở được, mọi thứ trước mắt đều không thấy rõ, có khoảnh khác nàng cảm thấy mình sắp chết, nàng không biết bơi, hơn nữa người ở dưới nước kéo nàng xuống đáy hồ, nàng nhanh chóng bất động.

Cung nữ kia thấy nàng không vùng vẫy nữa, buông nàng ra chạy trốn, không được… nàng không chịu được nữa rồi.

Ngay khi sắp từ bỏ, một lực tay ôm eo nàng kéo nàng lên, lên được nơi có ánh sáng, Vệ Tầm nửa mở mắt, khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ dần hiện ra rõ ràng, nhưng giọng nói không còn phong lưu tiêu sái giống lúc trước.

Cảnh Nhiên ôm nàng, chạy nhanh về điện, giọng nói khẩn trương lo lắng: “Nương nương cố chịu một chút, thái y sắp tới rồi.”

Mí mặt nặng nề, khi gần nhắm mắt, Vệ Tầm nhẹ nói: “Ta lại nợ ngươi một lần rồi.”