Chương 1: Thấu hiểu yêu thương tin tưởng

"Dao Nhi, ta thật sự không thể đưa con đi học viện sao?"

Người nói chuyện đứng trên khối bạch ngọc được bao quanh bởi sương trắng, sau lưng có tấm màn mỏng như cánh ve sầu, từ sau lưng hắn phát ra ánh sáng chiếu rọi, phác họa lên một hình bóng cao lớn nho nhã, ngũ quan vì đứng ngược sáng mà bị che đi, thanh âm cẩn thận lộ ra chút yếu ớt.

Ai có thể tưởng tượng được đây chính là người có thể khiến tam giới run sợ chỉ bằng một cái dậm chân, Đông Thần Đế, Thanh Phục chứ?

Mà Lạc Dao chính là con gái duy nhất của ông.

Đứa con duy nhất của ông, từ cây Hồng Mông đi xuống mới được ba trăm năm.

Lạc Dao: "Không thể."

Thanh Phục: "Tại sao?"

Lạc Dao thở dài, kiên nhẫn lặp lại: "Cha, con không muốn bại lộ thân phận, người đưa con tới đó, khi đông phương thần quang rơi xuống thì con sao có thể che giấu thân phận được chứ?"

Ánh sáng phía sau Thanh Phục mờ đi một chút, lộ ra khuôn mặt dưới mái tóc đen, ngũ quan tinh xảo trời sinh, không có chút nữ tính nào nhưng vì quá mức đẹp, lại bởi vì đôi lông mày đang khẽ cau lại, đôi mắt lộ vẻ u sầu càng khiến người ta thương tiếc.

Ông từ trước tới nay luôn biết điểm yếu của con gái mình, giọng điệu càng trở nên đáng thương hơn: "... Vậy cha cũng không thể đến thăm con sao? Tại sao phải giấu thân phận, con chỉ cần mang theo thần ấn sẽ không ai có thể làm tổn thương con."

Lạc Dao: “Cũng không ai dám đến gần con nữa.”

Thanh Phục: "..."

Lạc Dao tiến lên hai bước, đỡ cha mình ngồi xuống, sau đó dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành ông: “Được rồi, nếu con lấy thân phận đế cơ tới đó, lại có thần ấn của người hộ thể nhất định sẽ bị người khác vây quanh nịnh nọt, con đi để tìm cách tục mệnh, cao nhân ẩn sĩ trên núi Tam Giới thấy đế cơ Thần tộc nhất định sẽ muốn trốn xa vạn dặm, vậy con chẳng phải là đi một chuyến vô ích sao."

Thanh Phục cụp mi: “Là do ta vô…”

Lạc Dao ngắt lời ông: “Không cho cha tự nói mình vô năng, cha là một trong tứ phương thần đế, cai trị Đông Phương thần giới - quốc gia hùng mạnh nhất trên tiên giới cơ mà.”

“Nhưng ta lại không thể chữa trị thân thể của con.” Thanh Phục cắn môi dưới, “Nếu mẹ con tỉnh lại, nhất định có biện pháp chữa trị cho con.”

Mẹ của Lạc Dao là cổ thần Chúc Chiếu, địa vị của bà còn cao hơn tứ quốc thiên giới, là người đứng đầu trong tam giới.

Ba trăm năm trước, sau trận tiên ma đại chiến, bà trở về cây Hồng Mông tu dưỡng tiên thể.

Ba trăm năm đối với một vị thần viễn cổ mà nói không phải là thời gian dài, chỉ là nhắm mắt ngủ một giấc mà thôi.

Chỉ thương Lạc Dao từ nhỏ đã chưa từng được nhìn thấy mẹ.

Cổ thần Chúc Chiếu vốn đã uy danh hiển hách, cha nàng có thể gọi là fan boy số một của bà nên từ nhỏ Lạc Dao đã được nghe không ít về mẹ mình, nghe tới mức lỗ tai muốn mọc kén: "Đúng vậy, mẹ là lợi hại nhất, nhưng bà ấy đang nghỉ ngơi, hơn nữa thân thể của con cũng không có gì đáng lo, chỉ cần quay lại cây Hồng Mông là mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lạc Dao có xuất thân hiển hách, trăm năm khó gặp.

Mẹ nàng là vị thần viễn cổ duy nhất còn tồn tại, mà cha nàng lại là Đông Phương thần đế, đứa con duy nhất của hai người là nàng không chỉ kế thừa Chí Dương lực khiến tam giới kinh sợ của mẹ mà còn được kỳ vọng tương lai sẽ tiếp quản đế vị của cha nàng.

Chỉ là hai trăm năm trước, một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra đã làm tổn thương thần cốt của nàng.

Thần tộc không cần khả năng sinh sản để tạo ra đời sau như Nhân tộc.

Bọn họ chỉ cần sau ba trăm tuổi tìm được người “thấu hiểu yêu thương tin tưởng" (gọi tắt là tam tương) là có thể cùng nhau bước vào cây Hồng Mông, để trên cây hai mảnh thần hồn của mình, sau trăm năm sau cây sẽ giúp bọn họ sinh ra đứa nhỏ.

Cây Hồng Mông là nơi sinh Thần tộc sinh ra, cũng là thánh địa tu dưỡng.

Cho dù Thần tộc bị thương nặng đến đâu, chỉ cần trở về cây Hồng Mông là có thể hồi phục như trước.

Đáng tiếc, nếu muốn trở về cây Hồng Mông, cần có hai điều kiện --

Một là sau ba trăm tuổi, tìm được người người "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" và cùng nhau đi vào;

Hai là tu hành tới năm trăm tuổi, tại ngày mệnh cách đại thành thì đi vào trong.

Lạc Dao vừa tròn ba trăm tuổi.

Với sự sủng ái mà Thanh Phục dành cho nàng, ông quả quyết không muốn con gái thành thân sớm, nhưng thần cốt của Lạc Dao bị hư tổn, mấy năm nay ông luôn tìm mọi cách vơ vét đủ trân bảo trong tam giới để chữa trị cho con gái nhưng vẫn không thể làm gì cả.

Thần tộc dung mạo không đổi, không cần đối mặt với sinh lão bệnh tử.

Nhưng thần cốt của Lạc Dao bị thương tổn, sau khi thành niên ba trăm tuổi sẽ già đi nhanh chóng cho đến khi chết.

Càng đừng nói tới sống đến năm trăm tuổi, thêm mấy chục năm nữa nàng đã có thể không sống nổi.

Ngoại trừ Thần tộc và Ma tộc, các tộc khác thường gặp rắc rối với sinh lão bệnh tử nên vẫn luôn nghiên cứu về phương diện này.

Lấy năng lực của Đông Thần Đế, muốn có được những công pháp này không phải việc khó, đáng tiếc là đã tìm kiếm suốt hai trăm năm, cho dù là trân bảo hay công pháp quý cỡ nào đều không giúp Lạc Dao kéo dài tuổi thọ.

Cho đến gần đây, Thanh Phục tiêu hao một trăm năm tu vi để bói một quẻ mới có kết quả.

Quẻ tượng chỉ tới núi Tam Giới.

Lạc Dao nhận định ở đó có có cao nhân ẩn sĩ, có thủ giúp nàng kéo dài tuổi thọ.

Thanh Phục lại cảm thấy ở đó có người "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" của Lạc Dao, nếu tìm được người này, Lạc Dao có thể quay trở lại cây Hồng Mông để khôi phục thần cốt.

Lạc Dao làm sao không biết cha mình đang nghĩ gì, nàng chớp mắt nói: “Nếu cha muốn con tìm cái người "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" thì con lại càng phải giấu thân phận, nếu không lấy thân phận là đế cơ thần tộc, con đối với người ta "thấu hiểu yêu thương tin tưởng", mà người ta lại chỉ muốn dựa vào con để phi thăng thì chẳng phải là..."

Sắc mặt Thanh Phúc tối sầm: “Hắn dám!”

Lúc nói ra lời này, ông không còn dáng vẻ yếu đuối nhu nhược khi nãy, lúc này mới chính là thần đế khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lạc Dao không sợ ông, nàng nắm lấy cánh tay ông nói: "Đến lúc đó con phải lòng người kia, cha lại giáng hình phạt cho người kia thì con sẽ như thế nào?"

Nàng vừa nói ra những lời này, con ngươi đen của Thanh Phục lóe lên, cảm thấy tủi thân như sắp khóc: "Dao Nhi..."

Lạc Dao vội vàng nói: "Được rồi, cha đừng lo lắng, những lời cha dặn con nhiều năm nay sao có thể vô ích? Con đã tương đối hiểu biết về tình yêu, sẽ không mắc mưu bị lừa, yên tâm đi, con nhất định có thể vào cây Hồng Mông khôi phục lại thần cốt."

Về phần dùng cách ba trăm tuổi hay năm trăm tuổi thì đương nhiên là cái sau.

Tìm người “thấu hiểu yêu thương tin tưởng” sao?

Đã là năm bao nhiêu rồi, thế hệ mới của thần tộc từ lâu đã không tin vào điều này.

Lạc Dao tuy có cặp cha mẹ ân ái yêu thương nhất trên đời nhưng nàng lại không tin vào "thấu hiểu yêu thương tin tưởng".

Đùa cái gì chứ?

Sinh mệnh trăm triệu năm lại gắn liền với một người?

Dựa vào cái gì?

Đừng bao giờ dựa vào người khác.

Bản thân Lạc Dao không có hứng thú "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" với ai, nàng cũng không mong đợi ai "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" mình.

Vậy nên, mỗi ngày chăm chỉ học tập tiến về phía trước, nàng không tin tam giới lục tộc này lại không có cách nào khiến nàng sống được 500 năm!

----------

Truyện mới ạ, hong buồn cười hong lấy xiền nhaa =))