Chương 2: Tra ô!

Sau khi dỗ xong cha mình, Lạc Dao nhẹ nhàng xuất quân ra trận.

Nàng dự định đi đường vòng từ nhân gian tới núi Tam Giới.

Đừng nhìn địa vị của Lạc Dao rất tôn quý nhưng vì thần cốt bị thương tổn nên hai trăm năm nay nàng sống vô cùng chắc chắn.

Những người đồng niên khác vừa bế quan đã mười năm, xong lại bế quan thêm mười năm nữa, nhưng Lạc Dao thì khác, vừa nhắm mắt trời đã tối, vừa mở mắt trời đã sáng.

Những người đồng niên xuất quan, trở về vẫn là tiểu thần tộc khờ dại ngây thơ, mà nàng trong hai trăm năm qua đã xem vô số thoại bản yêu hận tình thù của nhân gian, thậm chí cả phi thăng thành tiên các thứ, nàng cũng đã đọc không dưới tám trăm cuốn.

Điều này cũng làm cho Lạc Dao không giống người thường.

Cũng trong hai trăm năm đó, các thần khác khác đều tăng về tu vi, còn nàng là tăng về tâm tính.

Thần tộc ba trăm tuổi tương đương với một thiếu mười bảy, mười tám tuổi ở nhân gian.

Đế cơ Lạc Dao ba trăm tuổi đã có thể dỗ dành người cha Thần đế của nàng, có thể tự thu dọn hành lý, bước qua thiên môn của Thần Giới một cách quen thuộc và hành tẩu ở nhân gian như một tán tiên cấp thấp.

Thanh Phục nhìn Lạc Dao bước xuống Thiên Môn, sự lo lắng giữa mi gian không thuyên giảm.

Thần thị Thược Thâm xuất hiện ở phía sau ông cung kính nói: "Bệ hạ, ba phong thư đều đã được gửi đi."

Thanh Phúc hơi nheo mắt đáp: “Ừm.”

Thược Thâm nhìn Lạc Dao từ nhỏ tới lên nên không khỏi lo lắng: "Bọn họ đều không phải là thần tộc, nếu trở thành người "thấu hiểu yêu thương tin tưởng" của Đế Cơ, e rằng sẽ có vô số phiền toái."

Thanh Phục cúi đầu xuống, lòng bàn tay phức tạp giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tạo thành một hình thù kỳ lạ và khó đoán, đó là quẻ mà ông đã hao hết tâm huyết mà tu vi để bói ra.

Ma tộc Dạ Thanh, Tiên tộc Thủ Chiếu Hoành, Yêu tộc Chu Yểm...

Ba người này đều có mối liên hệ có nông có sâu với nàng.

Thanh Phục nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc: "Chỉ cần con bé có thể bình phục, mọi thứ khác đều không quan trọng."

-

Lạc Dao rất quen thuộc với nhân gian, nàng thường xuyên xuống núi để giải tỏa buồn chán.

Thiên giới thật sự rất nhàm chán, hơn nữa nàng là đế cơ duy nhất trên núi Đông Thần nên lại càng nhàm chán hơn.

Thần tộc vốn đã ít người, người cùng tuổi Lạc Dao lại càng ít hơn, nàng hiếm khi tìm được một người bạn thì cũng là kẻ cuồng bế quan, trong một trăm năm chỉ gặp được ba đến năm lần, đều là do nàng nhàn rỗi giở trò khiến người ta không tu luyện được.

Về phần tiên tộc sống trên thiên giới, bọn họ cũng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào huyết mạch của Thần Đế.

Đặc biệt là hai trăm năm trước, sau khi tộc trưởng tộc Thủ Chiếu bị đày xuống nhân giới, tiên tộc càng thêm sợ hãi khi đối mặt vị đế cơ duy nhất Lạc Dao, trong lòng run sợ nói không rõ câu.

Lạc Dao không thích ép buộc người khác nên chỉ đơn giản là cho những tiên tỷ thường phục vụ mình thôi việc.

Nàng cảm thấy khá thoải mái khi một mình ở trong Xích Nha cung, mỗi ngày nàng đều xem thoại bản, hoặc là nghiên cứu công pháp, khi buồn chán quá mức sẽ cùng ô che trời để xuống nhân gian đi dạo.

Ô che trời là vũ khí phòng thân mà người mẹ thần viễn cổ để lại cho Lạc Dao.

Chỉ nghe tên thôi cũng biết đây là một loại thần khí có một không hai.

Nghe nói nó ở trong tay Chúc Chiếu có thể một ô che trời, khiến tam giới trở nên tối tăm.

Tiếc là Chúc Chiếu là Chúc Chiếu, Lạc Dao là Lạc Dao.

Sức mạnh của ô che trời bị giảm đi rất nhiều trong tay Lạc Dao, người đã bị thổn thương thần cốt, giờ đây tác dụng lớn nhất của nó là... nói huyên thuyên.

Là một thần khí, ô che trời chắc chắn phải có linh khí.

Linh khí của ô là một ngọn lửa nhỏ màu vàng cam, tự gọi mình là "Tiểu Già", Tiểu Già chỉ dài bằng một ngón tay, mái tóc mỏng dính lắc lư như thể nó sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào.

Khi ngọn lửa tắt, ô che trời sẽ trở thành chiếc ô vô dụng.

Dù sao thì nó cũng là thần khí thượng cổ, Lạc Dao không muốn nó chết ở trong tay mình nên thường nhường nó, mặc nó làm gì thì làm.

Tiểu Già chạy nhảy khắp nơi, định cư trên đỉnh đầu Lạc Dao.

Nơi này tầm nhìn không tồi, tiện cho việc quan sát.

Cũng may người bình thường đều không nhìn thấy nó, nếu không thì đế cơ thần tộc lại có một nhỏm tóc ngốc ở trên đầu... thật ra cũng không sao, dù sao Lạc Dao từ trước tới giờ vẫn luôn tùy ý.

Tiểu Già đang gào khóc: "Bệ hạ của ta, bệ hạ mỹ mạo vô song của ta, Tiểu Già làm sao có thể sống thiếu người!"

Ngoài việc là nói lắm, nó còn là một nhan khống, yêu nhất là mỹ nhân.

Mà cha của Lạc Dao chắc chắn đã chạm đến trái tim của nó, khiến nó choáng váng đến mức mỗi lần rời khỏi núi Đông Thần đều sẽ khóc lớn.

Lạc Dao từ lâu đã quen, bình thường nó sẽ khóc suốt ngày đêm, không có cách nào, khuôn mặt kia của cha nàng đảo mặt nhìn cả tam giới cũng không có ai sánh bằng, có một xuất phát điểm cao như vậy, Tiểu Già chỉ đành ngắm tạm các mỹ nhân khác cho đỡ buồn.

"Hả? A!" Tiểu Già đột nhiên hét lên.

Lạc Dao: "?"

"Mỹ nhân! Là đại mỹ nhân! Hướng này, hướng này..." Tiểu Già sốt ruột thúc giục Lạc Dao: "Ở bên trái chủ nhân!"

Lạc Dao quay lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng thon dài ẩn trong rừng tre.

Dưới chân núi Đông Thần là một mảnh rừng trúc, vì gần thần sơn nên mây mù từ trên trời đổ xuống, hòa vào màu xanh nhạt này, tuyết trắng lượn lờ, như thể một bàn tay làm từ sương mù đang nâng một khối ngọc trong suốt như pha lê lên rồi đặt nó vào giữa trời đất.

Đừng nói tới dáng vẻ của người kia, nàng thậm chí còn không nhìn rõ thân hình của đối phương.

Chỉ cảm thấy huyền y xẹt qua, đảo loạn mây trắng và trúc xanh.

Tiểu Già: "Ta tốt rồi ta sống rồi ta có thể thở rồi, chủ nhân mau đuổi theo, hắn chính là ánh sáng soi rọi cuộc đời đen tối của ta!"

Lạc Dao giơ tay lên, rút

ra ngọn lửa đỏ rực đang kêu la ầm ĩ trên đầu nàng xuống: “Tra ô.” (Giống kiểu tra nam đó ạ =)))

Tiểu Già từng nói Thanh Phục Thần Đế là ánh sáng duy nhất soi sáng sinh mệnh của nó, không ngờ lại có một người khác nữa, nó cảm thấy có chút áy náy: “Ngài không thể trách ta, ta chỉ phạm phải một sai lầm mà tất cả cái ô trên thế giới này phạm phải thôi.”

---------

Editor có lời muốn chia sẻ: cái truyện này buồn cười cute lắm mọi người ơi =)) tác giả đã hoàn xong bản gốc và mình đang tiến hành dịch lại cho mọi người đọc, một ngày đăng ít nhất là 2 chương nhưng mà các nhân mình khuyên mọi người chờ hoàn đọc cho đã vì nó buồn cười lắm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ. Có vấn đề gì cứ nhắn tin cho mình, mình sẽ giải quyết cho mọi người nhée