Chương 28

Hình như vào phút giây này đây, cảm giác như cắt từng đoạn ruột hiện rõ trong lòng họ. Tú Lệ Chi rơi nước mắt, bà nhanh chóng quay mặt đi, nước mắt rơi mãi.

Bạc Tuân như hoá đá, ông mở miệng thật to để có thể kềm nén lòng ngực đau nhói. Hoá ra, cảm giác cắt đứt quan hệ máu mủ lại đau đến tận tâm can như thế.

Sống đến từng này, nhưng một chút họ cũng chưa từng nghĩ con gái mình sống có tốt không ? Có vui vẻ không ? Có ăn no không ? Họ chỉ mãi hạnh phúc trong cuộc sống mới mà quên đi giọt máu của chính mình đang từng ngày chịu vất vả tổn thương.

Làm việc đến 18 tiếng để có tiền sinh sống, phải chịu cảnh không cha không mẹ giáo dục, luôn bị bạn bè xa lánh.

" Con không sao ? Đối với con trong suốt bao nhiêu năm qua chờ đợi tin tức hai người vẫn sống tốt con đã mãn nguyện rồi."

Bạc Di nói ra câu nói ấy như là đang nói một câu chuyện rất bình thường, bởi vì đó là điều mà cô luôn nghĩ đến bao nhiêu năm nay.

Nhưng đối với bọn họ câu nói ấy lại mạnh mẽ bóp nát tim họ, đau đớn dữ dội.

Đau, rất đau. Lòng ngực Nhan Thư Khải rất đau. Bạc Tuân và Tú Lệ Chi cũng đau, tại sao bọn họ có thể tàn ác đến như thế. Đây là con của họ đây mà. Đứa con ngoan ngoãn của họ đây mà.

" Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi."

Tú Lệ Chi khóc đến mức chân mềm nhũn, lời nói ra cũng quá mức run rẩy.

Đang trong bầu không khí căng thẳng đau thương, âm thanh quá mức chấn động của Bạc Tuân làm ai cũng hoảng hốt.

" Ba.. ba... ba làm sao vậy ? "

Bạc Vĩ Vy hốt hoảng ôm lấy cánh tay Bạc Tuân, miệng ông giờ chỉ còn là một màu đỏ thẩm của máu.

——-

" Chỉ là quá xúc động nên bệnh nhân mới thổ huyết, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi lại thôi."

" Cảm ơn bác sĩ."

Vị bác sĩ nói xong liền đi, Bạc Vĩ Vy vội vàng chạy vào phòng xem ông.

Sau khi nghe tin tức xong, Bạc Di lặng lẽ đẩy bánh xe lăn hướng về hành lanh vắng vẻ.

" Tiểu Di"

Nhan Thư Khải vội vàng đuổi theo cô, anh hiểu, Bạc Di bé nhỏ không thể chịu nỗi cảm giác hiện tại. Ngoài miệng luôn đuổi họ nhưng bên trong lại quan tâm vô bờ bến. Tại sao cô lại hiền đức như vậy, chỉ cần Bạc Di tàn nhẫn hơn một chút có phải cô sẽ sống tốt hơn không ? Tại sao người con gái anh yêu lại nhân từ như thế, cam chịu đến nỗi tim anh xót xa.

" Em muốn đi đâu ?"

Một thân nam nhân cao lớn ngồi khuỵ trước mặt cô, lo lắng hỏi.

" Tôi muốn ở một mình."

Hiện tại, tâm cô rất mệt, mệt đến nỗi chỉ cần thở thôi cũng khó khăn.

" Được, nhưng làm ơn em muốn đi đâu có thể cho anh biết được không ? Anh không thể chịu nỗi khi không nhìn thấy bóng dáng của em."

Bạc Di ngẩng đầu, ánh mắt mệt mỏi mang hơi nước nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẩm mang vẻ cầu xin của Nhan Thư Khải. Mắt anh rất đẹp, rất sâu chỉ cần nhìn một cái như muốn bị nó nhấn chìm.

Bạc Di cảm nhận rất rõ lòng bàn tay ấm áp to lớn đang bao lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô lại ấm áp đến mức nào. Có phải hay không trên đời này vẫn còn người chịu thương cô, sẽ đau lòng khi cô khóc, sẽ khó chịu khi cô buồn, luôn muốn cô vui vẻ ?

Nhan Thư Khải không ép cô hứa với anh, mà rất nhẫn nại ngồi như thế, một tay bao lấy hai tay nhỏ của cô, tay còn lại thì vuốt ve gò má mềm mại như châu báu trong lòng bàn tay.

" Tôi muốn rời khỏi nơi đây ."

Nhan Thư Khải nghe được âm thanh mềm mại như van xin anh mang cô đi một nơi thật xa, có lẽ nơi đây đối với cô gái nhỏ bao nhiêu tàn khốc rồi. Và, cô đã chịu dựa dẫm vào anh rồi, điều này làm Nhan Thư Khải như muốn vỡ oà.

" Được, đều nghe em hết."

Anh nhóm người hôn lên chóp mũi nhỏ xinh của cô đầy sủng nịnh, Bạc Di bị anh hôn cũng cảm thấy xấu hổ mặt đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn còn nét buồn khó phai.

Sau khi vụ việc Bạc Tuân thổ huyết vì kích động, Nhan Thư Khải đã sắp xếp khuyên Tú Lệ Chi rời khỏi nhưng trong lòng bà tan nát. Anh không muốn cô gái nhỏ phải tổn thương, có lẽ đây là cách giải quyết tuy tàn nhẫn nhưng đối với mỗi bên đều là tốt nhất có thể rồi.