Chương 22: Cô không giống

Chương 22: Cô không giống

Nhìn Phương Ngôn ngồi ở sofa chăm chú xem tư liệu, Phó Tình cũng ngồi trở lại vị của mình, bắt đầu công việc của mình

Phương Ngôn tuy không hiểu Phó Tình tại sao phải làm như vậy, thế nhưng Phó Tình nhất định là muốn tôi luyện chính mình. Mới có thể đem tư liệu hạng mục của mình đều không có xem qua để nàng xem trước, đây coi như là bồi dưỡng nhân tài sao? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tình, Phó Tình đang nghiêm túc cân nhắc hợp đồng, căn bản không có tinh lực dư thừa đi quan tâm Phương Ngôn

Lần đầu tiên thấy được Phó Tình hung hăng càn quấy, ở nhà lạnh nhạt vô tình, thỉnh thoảng toát ra ôn nhu và quan tâm, ánh mắt chuyên chú lúc làm việc ánh mắt chuyên chú, bất luận một mặt nào, Phương Ngôn đều ghi tạc trong lòng. Phương Ngôn rất yêu thích dáng vẻ Phó Tình nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy, nếu như cô cũng có thể chăm chú như thế nhìn mình, thật tốt

Phương Ngôn lại rất không cẩn thận nghĩ đến chuyện của thư phòng ngày đó, thế nhưng nàng nghĩ đến không phải là chuyện sai lầm của mình, mà là nghĩ đến cặp ánh mắt ôn nhu kia của Phó Tình. Nếu có một ngày, mình chỉ nói là nếu như, cô mặc áo cưới dịu dàng, chăm chú nhìn người khác, nói với người ta "Tôi đồng ý", Phương Ngôn nghĩ tới đây trong lòng thật là khổ sở

Mình làm sao vậy, mình làm sao sẽ đột nhiên nghĩ đến những thứ này, cô ấy cùng người khác kết hôn mắc mớ gì đến mình, mình tại sao phải khổ sở. Phó Tình là nhất định sẽ tìm một nam nhân ngang nhau địa vị với cô kết hôn, chính mình? Ha ha, một nữ nhân không có tiền không thế, nói khó nghe chút, vẫn là đầu xỏ hại mẹ của cô qua đời. Cô làm sao có khả năng sẽ thích chính mình, yêu thích? ? Mình...mình đang suy nghĩ gì a mình

Phương Ngôn là một người vô cùng trì độn, nhưng nàng vẫn là hiểu rõ, chính mình lại đối với nữ nhân Phó Tình này động tâm rồi. Có lẽ là Phó Tình thỉnh thoảng quan tâm, có lẽ là thời khắc Phó Tình đổ đi đồ ăn thừa của chính mình cũng muốn chính mình bảo đảm ăn cơm trưa, có lẽ là ánh mắt ôn nhu trong thư phòng kia, có lẽ... Quá nhiều có lẽ... Để cho mình bất tri bất giác đem cô để ở nơi sâu xa trong lòng, bất tri bất giác đối với cô động tâm. Phương Ngôn cảm giác mình rất đau xót, lần đầu tiên động tâm lại là một nữ nhân, một nữ nhân hận chính mình, một nữ nhân chính mình không xứng. Nàng cười khổ cúi đầu, trong mắt bất tri giác toát ra bi thương nhàn nhạt

Phương Ngôn không biết một màn cười khổ kia của mình, còn có ánh mắt bi thương nhàn nhạt kia, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Phó Tình. Hiệu suất làm việc của Phó Tình vẫn luôn vô cùng nhanh, lại nói chuyện hợp đồng như vậy chính mình chỉ cần nắm tốt vấn đề tài chính tương quan, phía sau đều là công việc của luật sư. Cho nên cô rất nhanh thì xem xong hợp dộng, thời điểm ngẩng đầu nhìn Phương Ngôn, phát hiện nàng hai mắt thất thần nhìn mình, ngay cả mình đang nhìn nàng đều không biết

Nàng đang suy nghĩ gì? Chắc chắn sẽ không phải chuyện hạng mục, nếu không sẽ không có ánh mắt trống rỗng như vậy, mà là một đôi ánh mắt tràn ngập trí tuệ lấp lánh có thần. Nàng đến cùng đang suy nghĩ gì, vì sao lại có ánh mắt bi thương như thế, ánh mắt bi thương kia, để Phó Tình đau lòng. Cô rất muốn đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Phương Ngôn, an ủi bi thương trong mắt nàng, thế nhưng cô biết mình không thể làm như vậy

Phó Tình làm bộ chưa từng thấy gì cả, ấn xuống số máy bàn làm việc của Vương Mân, để Vương Mân đi vào

Phương Ngôn bị thanh âm của Phó Tình thức tỉnh, vội vã tiếp tục xem tư liệu, trong lòng còn đang vui mừng vừa rồi chính mình thất thần không có bị Phó Tình thấy được. Nếu không Phó Tình nhất định sẽ chỉ trích chính mình thất thần trước, mà không phải đi gọi điện thoại

Vương Mân đi vào thấy được tư liệu hạng mục hắn hôm nay đưa vào Phương Ngôn đang nhìn, hắn rất không hiểu Phó Tình vì sao lại làm như thế.

"Vương Mân, phần hợp đồng này thứ hai đưa đi luật sư họp" Kỳ thực Phó Tình gọi điện thoại để Vương Mân đi vào, chỉ là muốn thức tỉnh Phương Ngôn mà thôi

"Vâng, đổng sự trưởng" Vương Mân cầm lấy hợp đồng, đứng không nhúc nhích

"Kế hoạch đều in xong rồi sao?" Cái gì? Gọi hắn đi vào thì vì chuyện này?

"In xong rồi, không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước"

"Ừm, mười một giờ rưỡi, ngươi kêu tiểu Vũ đi ăn cơm trước, để hắn nhớ hôm nay là mang hai phần cơm trưa trở về" Choáng, chuyện này là sao a. Vương Mân còn tưởng rằng Phó Tình gọi hắn có việc gì quan trọng, kết quả...

"Tư liệu nhìn đến thế nào rồi?" Hôm nay thứ bảy, vào công ty chỉ là vì họp, căn bản là không có chuyện gì phải vội. Trong tay Phó Tình là hợp đồng và tư liệu hạng mục, hiện tại chuyện hợp đồng đã quyết định, vậy cũng chỉ có tài liệu trong tay Phương Ngôn

"Mới nhìn một nửa" Bởi vì chính mình vừa rồi thất thần, căn bản là không có đang xem tư liệu, Phương Ngôn mặt có chút hồng hồng

"Ừm, tiếp tục xem đi" Phó Tình mở ra Computer trên bàn làm việc, nhìn tin tức tài chính kinh tế của cô

Tiểu Vũ gõ cửa đi vào, thấy được Phó Tình rất thảnh thơi ở nơi đó lên mạng xem tin tức, Phương Ngôn ôm một đống tư liệu ở nơi đó suy nghĩ

" Đại tiểu thư, Phương tiểu thư, ăn cơm" Vẫn may tư liệu của Phương Ngôn đều đặt ở trên ghế salông, tiểu Vũ không cần đi thu thập bàn trà. Tiểu Vũ đem thức ăn bày ra xong, hắn trở về gian phòng nhỏ của hắn

Phương Ngôn vội vã thu dọn xong tư liệu của nàng bày ra ở trên sofa, nếu không Phó Tình cũng không chỗ ngồi. Khi Phó Tình ngồi ở bên người nàng, Phương Ngôn cảm giác tim của mình đang run rẩy. Kỳ thực sáng sớm hôm nay khi nàng ngồi ở bên cạnh Phó Tình, nàng liền cảm thấy chính mình có điểm không đúng, nàng tưởng chính mình sợ sệt Phó Tình. Hiện tại đã biết rõ mình đã động tâm cô, nàng biết mình thực sự là đang hưng phấn

Phương Ngôn thực sự non nớt chút, không hứng thú mà, tay bưng chén cơm lại có chút run. Phó Tình nhìn ở trong mắt, lẽ nào nàng thật sự sợ sệt chính mình, nếu không tại sao tay đang run lên. Hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, thân thể khó tránh khỏi sẽ có điểm đυ.ng vào, Phương Ngôn đáng thương lại không dám, cũng không muốn di chuyển chỗ, chỉ có thể cứng ngắc ngồi ở bên cạnh Phó Tình

"Ngươi rốt cuộc là đang hãi sợ ta, hay là hội nghị buổi chiều" Phó Tình không cách nào tiếp tục chịu đựng tiếp, bao nhiêu người muốn ngồi ở bên cạnh cô, cô không thèm để ý những người này. Hiếm thấy chính mình đồng ý ngồi ở bên cạnh nàng, người này ngược lại tốt, giống y như cương thi cứng rắn ngồi ở chỗ này, để chính mình một chút khẩu vị ăn cơm cũng không có

"Khẩn trương" Phương Ngôn mới sẽ không nói đó là bởi vì tôi yêu thích cô, cho nên rất hưng phấn. Phó Tình thở dài, cầm lấy chén cơm vừa rồi thả xuống, đáp án này cô có thể tiếp thu

"Theo ngày hôm qua ngươi thuyết minh với ta như vậy mà nói là được rồi, có cái gì khẩn trương. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người của Phó Tình ta, ta nói ngươi có thể, ngươi là có thể, hiểu rõ" Tuy vẫn là ngữ khí mệnh lệnh, thế nhưng câu ngươi là người của Phó Tình ta kia, để Phương Ngôn đứa ngốc này trong lòng vui vẻ đến vô cùng

"Ân" Phương Ngôn đối phó chuyện lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng không biết ngụy trang, Phó Tình biết nàng là thật sự rất vui vẻ. Con mọt sách chính là con mọt sách, cũng không biết nàng đang vui vẻ cái gì. Phó Tình thông minh nữa ở tình trường cũng là một con gà mờ, cô nhìn không ra cứng ngắc của Phương Ngôn là bởi vì mình không cẩn thận đυ.ng vào, không nhìn ra nụ cười vui vẻ của Phương Ngôn là bởi vì một câu ngươi là người của ta của cô mà triển lộ ra

Vốn dĩ Phương Ngôn ăn cơm giống như nhai sáp, bị Phó Tình một câu nói ngươi là người của ta, ăn cơm trắng đều cảm thấy đặc biệt thơm. Phó Tình vẫn quan tâm nàng không nhìn nổi, không nhịn được giúp nàng gắp món ăn

"Chỉ ăn cơm trắng ngươi không buồn à, làm sao làm đến giống như ta đang ngược đãi ngươi"

"Không có... Không có, tôi chỉ là đang suy nghĩ cái hạng mục kia, cho nên quên gấp rau" Phương Ngôn hoảng loạn lại còn có thể tìm được cái cớ, xem ra còn không phải ngốc như vậy, vẫn đúng là đã lừa gạt Phó Tình. Thời gian nàng ở trước mặt Phó Tình hoảng loạn quá nhiều rồi, cho nên Phó Tình cũng không nghĩ tới nàng sẽ lừa gạt mình

"Lúc ăn cơm không cho phép nghĩ chuyện công việc, như vậy đối với dạ dày không tốt" Phó Tình trong lòng không nhịn được bỏ thêm một câu, nhớ ta ngược lại có thể. Ừm, Phương Ngôn đích thật là đang nhớ ngươi, đáng tiếc ngươi không phát hiện được

Phương Ngôn nhìn Phó Tình giúp nàng gấp món ăn, rất không cam lòng lại rất hạnh phúc bỏ vào trong miệng, sau đó một mặt dáng dấp hạnh phúc chậm rãi nhai. Phó Tình lại nhìn không hiểu, mình thì giúp nàng gấp chút món ăn như vậy, nàng làm sao thì gương mặt hạnh phúc thế, con mắt đều không thấy được. Hai người bữa này ăn đến chậm a, tiểu Vũ thấy được thời gian đều một chút rồi, Phó Tình còn không có để hắn đi vào thu thập. Chính hắn lại đây gõ cửa, đi vào thấy được Phó Tình ngồi ở bên cạnh Phương Ngôn ăn cơm, cằm của hắn đều phải rớt xuống

Đại tiểu thư lúc nào chịu ngồi ở bên cạnh người khác, trước đây cô ở ngoại quốc chính mình không nhìn thấy thì thôi, theo cô bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy được

"Tiểu Vũ, lại đây thu thập bàn" Phương Ngôn đã sớm ăn xong ngồi ở bên cạnh tiếp tục xem tư liệu, Phó Tình kỳ thực đã sớm ăn no, thế nhưng cô không nỡ đứng lên rời khỏi Phương Ngôn, cho nên làm bộ còn không có ăn no. Tiểu Vũ cũng không nhịn được đi qua, nhất định là thờì gian ăn quá dài, giả bộ tiếp nữa, chính mình nhất định phải chết no

Tiểu Vũ thu thập xong đồ ăn thừa, đóng gói xong đi ra ngoài. Phó Tình ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn qua hình như là đang nhìn Computer, nhưng thực ra cô không nhịn được là đi ngắm Phương Ngôn, nhìn nàng đang làm gì. Phó Tình hình như quên chính mình quyết định từ bỏ, đυ.ng đến Phương Ngôn, cô vẫn là không nhịn được muốn tới gần nàng

Phương Ngôn cuối cùng đem tư liệu đều xem xong rồi, không nhịn được chậm rãi xoay người

"Xem xong rồi?" Phó Tình thấy được dáng vẻ nàng duỗi người, thật muốn đi qua ôm nàng một hồi, thật sự thật đáng yêu. Một bên duỗi người, một bên còn ở đó dụi mắt, động tác này xem ra thì như con gấu ngốc nhỏ

Nghe được Phó Tình nói chuyện, Phương Ngôn mới biết Phó Tình đang nhìn nàng, xong đời rồi, vậy động tác duỗi người vừa rồi của mình không phải đều bị cô nhìn thấy rồi

"Ân, xem xong rồi" Phương Ngôn cố gắng trấn định làm bộ đang thu dọn vật liệu, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Phó Tình. Nếu như nàng nhìn, sẽ phát hiện Phó Tình kỳ thực đang dùng cái nàng muốn nhìn nhất, cười đến rất dịu dàng nhìn nàng

Đáng tiếc đợi đến nàng thu dọn xong tài liệu, thời điểm ngẩng đầu, Phó Tình đã nhận ra được sự khác thường của mình, lại mang lên bộ mặt băng sơn nữ vương của cô

"Nói một chút ý nghĩ của ngươi" Ánh mắt Phó Tình lạnh nhạt, ngữ khí lạnh nhạt, để Phương Ngôn cũng tỉnh táo lại, bây giờ là thời gian làm việc, không nên nghĩ quá nhiều chuyện

"Tư liệu của hạng mục này không đầy đủ, tôi không biết là phía dưới để sót hay là che giấu. Cô xem nơi này, đối với tình huống xung quanh điều tra quá mức đơn giản, nếu như muốn thi hành, đề nghị của tôi là đem một phần này một lần nữa điều tra rõ"

"Ừm, ta sẽ một lần nữa xem lại, đề nghị của ngươi ta tạm thời bảo lưu" Phó Tình đối với tư liệu mình còn không có xem qua, cô sẽ không lập tức cho Phương Ngôn khẳng định

Vào lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Phó Tình lạnh nhạt đáp một tiếng, "Đi vào"

"Đổng sự trưởng, nhân viên đã đến đông đủ, hai phần kế hoạch cũng đã phân phát xuống, hiện tại thì đợi cô và Phương Ngôn" Hóa ra là Vương Mân đi vào nhắc nhở họ, thời gian hội nghị đến rồi. Phó Tình và Phương Ngôn đồng thời nhìn thời gian của Computer một chút, cũng đã ba giờ rồi. Một người đang chăm chú cân nhắc sự tình, một người đang phân tâm quan sát, cũng không biết thời gian nhanh chóng trôi qua

Phương Ngôn theo Phó Tình đi vào phòng hội nghị, phòng hội nghị rộng rãi ngồi mười mấy người, Phương Ngôn thấy được người không như trong tưởng tượng nhiều như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm

Phó Tình ngồi ở ghế đầu bàn hội nghị, Vương Mân quen thuộc chuẩn bị ngồi ở phía bên của cô

"Vương Mân, ngươi ngồi bên kia đi, vị trí để Phương Ngôn ngồi" Có Phương Ngơn ở đây, Phó Tình nhất định phải để nàng cách chính mình gần nhất

"Vâng, đổng sự trưởng, Phương Ngôn cô ngồi" Vương Mân dịch đến vị trí phía dưới, Phương Ngôn chỉ có thể rất ngại ngùng ngồi vào chỗ ngồi của Vương Mân

"Ta nghĩ hai phần kế hoạch các ngươi cũng đã xem xong rồi chứ, hiện tại các ngươi ai có thể nói cho ta biết, ta nên dùng phần nào tốt hơn" Phó Tình rất thoải mái dựa vào ghế dựa sofa, trong tay theo thói quen cầm bút kí tên của cô. Vương quản lý của phng2 Lập kế hoạch đầu đầy mồ hôi đứng lên, Phó Tình hình như là đang hỏi toàn bộ người của phòng hội nghị, thế nhưng con mắt vẫn nhìn hắn

"Đổng sự trưởng, tôi cảm thấy hôm nay mới vừa lấy được kế hoạch, tương đối thích hợp hạng mục A. Bất luận ý nghĩ cũng tốt, thực thi cũng tốt, đều so với kế hoạch ban đầu hoàn mỹ hơn"

"Nga... Như vậy a. Vậy ta muốn biết kế hoạch ban đầu do ai viết? Ta tùy tiện tìm học sinh đại học mới vừa tốt nghiệp, viết đến đều tốt hơn hắn, ta muốn biết hắn là làm sao tiến vào công ty của ta"

Phó Tình ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh nhạt, toàn bộ người của phòng hội nghị biết, Vương quản lý của bộ phận lập kế hoạch hôm nay phải xong đời rồi

"Hắn... Hắn hôm qua đã bị Vương bí thư sa thải rồi, đã không phải là nhân viên của công ty chúng ta" Vương quản lý trong lòng âm thầm cảm kích Vương Mân, vẫn may ngày hôm qua liền đem Trần Sâm khai trừ rồi, nếu không hôm nay hắn thật sự chết chắc

"Vương bí thư, quyền lực của ngươi lúc nào lớn đến có thể tùy ý khai trừ nhân viên" Phó Tình quay đầu nhìn Vương Mân, Phương Ngôn thấy được loại ánh mắt mang theo không giận mà uy của Phó Tình kia. Ngầm vui mừng Phó Tình không có từng nhìn nàng như thế, nếu không nàng phản ứng đầu tiên là lập tức quay người chạy khỏi, khí tràng của nữ vương không phải loại tiểu bách tính nàng có thể tiếp nhận này

Vương Mân rất vô tội nhìn Phó Tình,"Kế hoạch là Trần Sâm viết, hắn là con trai của Trần Bách. Cô hạ lệnh toàn bộ tập đoàn buộc Trần Bách ra ngoài, đoạn tuyệt tất cả quan hệ hợp tác với hắn, cho nên tôi sa thải hắn"

Phương Ngôn nghe hai cái tên thế, ngẩn người một chút, Trần giáo sư và Trần học trưởng? Phó Tình tại sao phải buộc Trần giáo sư ra ngoài?

"Hừ hừ, thượng bất chính hạ tắc loạn, vẫn đúng là nói không sai. Vậy xin hỏi Vương quản lý, người như vậy là thế nào tiến vào công ty?"

Làm sao lửa lại đốt tới chỗ của mình rồi, Vương quản lý lau mồ hôi một hồi

"Kế hoạch bên trong phụ lục tư liệu Trần Sâm phỏng vấn viết rất tốt vô cùng, lại là con của Trần Bách, cho nên chúng tôi không có sát hạch lần nữa, là sai của chúng ta" Ở trước mặt Phó Tình, có lỗi nhất định phải dũng cảm thừa nhận, thoái thác sai lầm, vậy thì chờ thu dọn đồ đạc rời đi đi.

"Đi đem tư liệu của hắn điều tra ra, lập tức" Vương quản lý lập tức chạy ra phòng hội nghị, đi phòng làm việc của hắn lấy tư liệu thi của Trần Sâm

Tuy bây giờ sự tình không liên quan chuyện khác của phòng hội nghị, thế nhưng khí tràng của nữ vương Phó Tình là không phải giả. . Phó Tình bây giờ nhìn qua hình như dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người biết, Phó Tình đang tức giận. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó chính là Phương Ngôn cái con mọt sách này. Hình như khí tràng của Phó Tình trực tiếp vòng qua nàng, một mình nàng như không có chuyện gì xảy ra ngồi ở chỗ đó, một bộ dáng vẻ suy nghĩ. Người khác đều là đứng ngồi không yên, không biết một hồi lửa giận của nữ vương có thể đốt tới chính mình hay không

Vương quản lý chạy đến mồ hôi nhễ nhại đi vào, đem cặp văn kiện trong tay rất cung kính đặt ở trước mặt Phó Tình

"Đổng sự trưởng, xin mời xem qua"

Tư liệu phía trước Phó Tình một chút cũng không có nhìn, cô trực tiếp lật tới phụ lục xem kế hoạch. "Hừ! !" Phó Tình một thân hừ lạnh, đem kế hoạch trong tay ném đến trước mặt Phương Ngôn

"Nhìn quen thuộc không?" Nhìn nhiều kế hoạch của Phương Ngôn như vậy, Phó Tình liếc mắt là đã nhìn ra, đây là kế hoạch Phương Ngôn viết, những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái kia của nàng, không phải người khác muốn học là có thể học được

"Cái này... Đây là bài tập tốt nghiệp của tôi. Tại sao..." Phương Ngôn một mặt khó có thể tin nhìn Phó Tình, nàng không tin giáo viên hướng dẫn của nàng sẽ đối với nàng như vậy

"Cho nên ta nói thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi luôn cho rằng hắn là người tốt, kỳ thực hắn chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi" Phó Tình cũng không nghĩ tới Trần Bách sẽ đem bài tập tốt nghiệp của Phương Ngôn cho Trần Sâm làm phụ lục thi, vừa vặn cho nàng gõ một hồi cảnh báo, đừng đơn thuần như vậy cho rằng toàn bộ thế giới đều là người tốt

"Vương quản lý, ngươi lại đi một chuyến, lấy kế hoạch của hạng mục XX lại đây. Còn có, tất cả mọi người đi ra ngoài, hội nghị tạm dừng" Phó Tình thấy được Phương Ngôn đang cố nén nước mắt, cô không muốn để cho bất luận người nào thấy được dáng vẻ Phương Ngôn yếu ớt

Nữ vương ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người giống như đạp Phong Hỏa Luân, nhanh chóng biến mất ở phòng hội nghị

Phương Ngôn vẫn luôn rất kính trọng giáo viên hướng dẫn, thế nhưng nàng không nghĩ tới hắn sẽ đối với nàng như vậy, đem bài tập tốt nghiệp của mình cho con trai của hắn làm tư liệu phỏng vấn. Bị một người chính mình kính trọng phản bội, trong lòng Phương Ngôn rất khó chịu, nàng không khóc lên tiếng, thế nhưng nước mắt trên mặt, để Phó Tình đau lòng không ngớt

Vương quản lý cẩn thận từng li từng tí một gõ cửa phòng họp, Phó Tình không muốn để cho hắn đi vào thấy được Phương Ngôn không hề có một tiếng động thút thít, chính mình đi tới cửa lấy bản kế hoạch

Phó Tình đem kế hoạch trãi ra ở trước mặt Phương Ngôn, cô cũng không muốn vào lúc này lại đi kí©h thí©ɧ nàng, thế nhưng cô cảm thấy cần phải cho nàng học một bài học. Có lẽ... Có lẽ có một ngày nàng sẽ rời khỏi chính mình, ở địa phương sinh hoạt mình không thể bảo vệ nàng, Phó Tình không muốn nghe thấy, cũng không muốn thấy được nàng lại bị tổn thương, cô hi vọng Phương Ngôn có thể bảo vệ tốt chính mình

"Kế hoạch này, là ngươi viết chứ?"

Phương Ngôn nước mắt mơ hồ thấy không rõ lắm chữ phía trên, nàng dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, "Ân, là tôi viết"

"Ngươi lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng?"

"Hai ngàn đồng"

"Biết Trần Bách bán bao nhiêu không?"

"Không biết"

"Mười vạn nhân dân tệ"

"Tại sao vậy..." Phương Ngôn không phải lưu ý giáo viên hướng dẫn lấy bao nhiêu tiền, mà là tại sao giáo viên hướng dẫn phải lừa gạt mình như vậy. Nàng rất rõ ràng nhớ được, giáo viên hướng dẫn khi đó cho nàng hai ngàn đồng, nói kế hoạch này hắn bỏ ra công phu rất lớn, mới giúp nàng bán đi. Nói bao nhiêu lời hay, mới giúp nàng bán thêm một ngàn đồng. Khi đó chính mình không biết rất cảm tạ hắn, còn mời hắn đến tiệm ăn bên ngoài ăn cơm, là nàng lớn như vậy cho tới nay lần đầu tiên đến tiệm ăn. Thế nhưng không nghĩ tới, thì ra tất cả đều là lừa nàng

"Không phải ta muốn kí©h thí©ɧ ngươi, mà là ta muốn cho ngươi biết, khi quan hệ lợi ích phát sinh, con người là sẽ thay đổi. Trên thế giới này người duy nhất có thể tin tưởng, chỉ có chính ngươi, người có thể dựa vào, cũng chỉ có chính ngươi"

"Vậy còn cô?" Câu nói này của Phương Ngôn vừa ra tới liền hối hận, tại sao có thể hỏi cô như vậy, chính mình cùng với cô chỉ là quan hệ chủ nhân và nữ hầu mà thôi

Nghe được câu nói này của Phương Ngôn, Phó Tình cũng ngẩn người một chút, vì sao lại hỏi mình như vậy? Lẽ nào trong lòng nàng, mình là một người có thể tin sao?

"Ta? Ha ha, ta đương nhiên cũng là không thể tin a, đừng quên Computer 10 ngàn tám, ngươi phải giúp ta viết năm cái kế hoạch, ta so với lão sư của ngươi rất không đi đến chỗ đó"

Nghe ngữ khí tự giễu của Phó Tình, trong lòng Phương Ngôn rất không hài lòng, rất không thoải mái

"Cô không giống, nếu như cô giống Trần giáo sư, hôm nay cô thì sẽ không nói với tôi những câu nói này" Tôi tin tưởng cô, cho dù cô là gạt tôi, tôi cũng đồng ý đi tin tưởng cô. Nhưng câu nói thật lòng này Phương Ngôn không nói ra được, nói ra rồi, chính mình có thể sẽ lập tức bị cô đuổi đi, nàng chỉ có thể ở trong lòng nói cho Phó Tình nghe. Ở bên người cô chăm sóc thật tốt cô năm năm, rõ ràng chính mình tâm ý của Phương Ngôn, âm thầm hạ xuống quyết định này

Hết chương 22

Edit: mỗi chương đều hơn 4000 chữ cho nên mn phải thông cảm cho edit nhiều nhiều kaka