Chương 1: Tử Vi đạo trưởng

Tuyết đã rơi cả một đêm.

Trên Côn Luân quanh năm đều có tuyết rơi như thế, trên đỉnh chủ phong bầu trời tối tăm, mây mù mờ mịt che phủ đỉnh núi, bão tuyết gào thét nổi lên, tuyết bay như lá thông, từng nhát cứa lên bờ vai đơn bạc của Sở Phan.

Nàng không cảm nhận được lạnh lẽo, chỉ thấy bản thân sắp chết rồi.

Từ sau khi phong ấn Sí Uyên bị phá, huynh trưởng mất tích, Thục Sơn thất thủ, đã là chuyện xảy ra từ mười ngày trước.

Sở Phan hỗn độn rút một đồ vật trong ngực ra, là một thanh kiếm.

Thân kiếm toả ánh sáng xanh như nước, tua xanh trắng khẽ phát ra âm thanh, hoa văn bạch lộc du lâm hơi phát sáng, ánh sáng kia càng lúc càng mỏng manh nhưng vẫn như cũ nỗ lực tỏa ra một vòng ấm áp quanh thân.

*Bạch lộc du lâm: Hươu trắng lang thang trong rừng.

Kiếm linh vẫn còn có ý thức, huynh ấy vẫn còn sống.

“Bạch Trạch……Bạch Trạch……Đừng sử dụng linh lực.” Sở Phan đem thanh kiếm ôm chặt trong ngực. Chiếc cằm nhọn gầy đặt trên tua kiếm trắng gắn trên chuôi kiếm, tiếp tục hướng đến chỗ rừng sâu.

Nàng đã gọi không ra tiếng, giọng nói khàn đặc, mỗi một lần hô lên đều giống như kết một tầng sương trong cổ họng.

“Đệ tử Thục Sơn - Sở Phan, cầu kiến Côn Luân Tử Vi đạo trưởng…..” Sở Phan một lần lại một lần hô, mặc kệ cho giọng nói mỏng manh gần như không thể nghe thấy.

“Đệ tử …Sở Phan, cầu kiến…..Tử Vi đạo trưởng……”

Côn Luân Tử Vi, không thuộc về thời đại của nàng, là một đại nhân vật trong truyền thuyết.

Thuở sơ khai, Tam giới loạn lạc, Sí Uyên xuất hiện một vị Thiên Ma tuyệt thế vô song, Ma tộc hoành hành, mỗi nơi chúng đi qua đều để lại tay cụt chân cụt, tan hoang xơ xác.

Chiến loạn nổi lên bốn phía, Ma tộc tàn sát bừa bãi, rất nhiều thiên chi kiêu tử, kỳ nhân dị sĩ bị bắt làm tù binh hoặc trở thành vong hồn dưới tay chúng.

Ngay khi tất cả mọi người tâm như tro tàn, Tử Vi đạo trưởng bỗng ngang trời xuất thế, nhất kiếm trảm sát yêu ma tám phương, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân phong ấn Thiên Ma vào Sí Uyên một lần nữa, lúc này Nhân tộc mới có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức.

Còn vì sao sau đó hắn lại lánh đời không xuất hiện nữa thì không một người biết.

Sở Phan chậm chạp đi tới, cẳng chân đều vùi trong tuyết, đã không còn cảm giác. Trong rừng sâu tựa hồ có cấm chế, càng đi uy áp càng kinh người.

L*иg ngực như bị thứ gì đó bóp chặt, nàng kiệt lực hô hấp nhưng vẫn trước sau không thở nổi.

Uy áp xâm nhập không ngừng, chỉ có ý cảnh cáo nhưng vẫn như biến thành thực thể chặt chẽ siết lấy yết hầu nàng.

Côn Luân sớm được gọi là cấm địa, ở nhiều năm trước Tử Vi đạo trưởng đã chiếu cáo thiên hạ đóng cửa núi, không gặp thế nhân. Nàng đi chuyến này đúng là có tâm thế đập nồi dìm thuyền.

Nhưng nàng nhất định phải thử một chút, Thục Sơn thất thủ, kết giới Sí Uyên bị phá, ca ca bị Thiên Ma bắt đi, nàng nghĩ tới nghĩ lui đi, cũng chỉ có Côn Luân có thể cứu ca ca.

Lúc này nàng vô cùng thống hận chính mình, vì sao nàng lại là một phàm nhân, vì sao không biết pháp thuật, vì sao không bảo vệ được ca ca, vì sao lại là một phế nhân!

Nếu có linh lực, cho dù chỉ là luyện khí, cũng có thể đυ.ng vào cấm chế, tìm đường Minh Tiền. Mà không phải như hiện tại, giống một kẻ cùng đường, một vai hề bị lạc phương hướng.

Tuyết bắt đầu rơi lớn như lông ngỗng.

Lý trí nói cho nàng, hẳn là nên tìm một nơi tránh gió, chờ bão tuyết qua đi, có thể thấy rõ chòm Bắc Đẩu, lại xuất phát một lần nữa.

Nhưng…… Sở Phan sờ sờ ngực, ánh sáng trên thân kiếm chậm rãi tối xuống, còn tối hơn mặt tuyết dưới thân.

Bạch Trạch sắp lâm vào ngủ say.

Nàng che chặt áo choàng, đem gậy chống cắm sâu vào nền tuyết, cố hết sức đi về phía trước.

“Tử Vi đạo trưởng! Tử Vi tiên sinh!”

Trong l*иg ngực đau nhức, nàng vẫn dồn hết sức lực gào rống, âm thanh so với tiếng quạ xa xa càng khó nghe.

Tuyết tùng cao ngất trong mây, Sở Phan tiếp tục hướng bên kia đi tới, gió tuyết lạnh buốt thấm vào trong cốt tuỷ, trong tai từng trận ù đặc, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Yết hầu một trận đau nhức, nàng ho khụ khụ đến khàn cả giọng, một dòng máu tươi theo cằm nhỏ lên nền tuyết.

Sở Phan nhìn bãi máu đỏ tươi, tầm mắt dần mơ hồ.

Một đường sinh tử, nàng lại một lần nữa lau cằm, đem máu bôi lên thân kiếm Bạch Trạch.

“Nhiều máu như thế, lãng phí….”

Nàng có thể lấy thân phận phàm nhân ngây ngốc ở Thục Sơn, trừ bỏ có huynh trưởng bảo hộ, còn vì nàng có linh mạch cùng huyết mạch hiếm có.

Máu tụ tập thành một vòng xoay tròn, dần dần hình thành một đạo ấn.

Trong lòng Sở Phan mãnh liệt nhảy lên, cầm kiếm trong tay cắt một đao, máu chảy càng nhiều, tưới lên mặt tuyết, nhiễm cả thân kiếm.

Trong nền tuyết toát ra ánh sáng lành lạnh đem cả người nàng bao lại, dệt thành một vòng sáng ngang dọc đan xen.

Cấm chế phản phệ.

Bạch Trạch bỗng nhiên sáng ngời, đẩy nàng lui về phía sau.

Nàng rốt cuộc vẫn chậm một chút, chỉ thấy một kiếm đánh úp lại, khí thế lăng nhiên, ‘bá’ một tiếng trong nháy mắt kịp thời dừng lại trước mi tâm nàng.

Khó khăn lắm mới nghĩ ra một cách, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hàn ý từ mũi kiếm truyền tới.

Người tới dáng người thanh thoát, tay trái nắm nhẹ thành quyền, tay phải quấn lụa trắng nửa cánh tay, chưởng ấn hai mươi tư luân không động được ngưng kết ra, chậm rãi bị đẩy vào mặt đất.

Kết ấn về lại mặt đất một lần nữa, trời đất sáng bừng lên.

Trước khi nàng mất ý thức, nghe thấy giọng nói của người kia, âm thanh như ngọc, rào rạt như tuyết rơi.

“Côn Luân không tiếp khách.”

*

Côn Luân sơn, Lui Hàn cư.

Chỗ ở rộng lớn, trên vách tường khảm vô số ngọc kính, chiếu không rõ người, chỉ có hình ảnh mơ hồ, mỗi một mảnh ngọc kính đều tản ra ánh sáng nhỏ vụn, chiếu ở trên thân người bên trong.

Người này mũi cao môi mỏng, giữa mày điểm một vệt đỏ, sắc mặt hơi tái nhợt, mí mắt rất mỏng, lông mi rũ xuống lại cực kỳ dày. Tiếng gió rền vang, chỉ có ánh sáng loang lổ đậu trên sườn mặt hắn, lúc sáng lúc tối, sinh ra một chút u ám, quỷ khí.

Tóc tai quần áo hỗn độn, một thân đạo bào xanh đen, tay áo rộng cuộn trên khuỷu tay, máu tươi chảy ào ạt xuống theo đầu ngón tay, ‘tí tách’ rơi trên nền đá.

Nếu Sở Phan còn tỉnh, nàng nhất định sẽ khϊếp sợ mười phần.

Phiến đá phát ra tiếng ‘xèo xèo’, giọt máu kia đỏ thẫm, nhưng lại giống lưu huỳnh đem sàn đá biến thành một cái hố nông nhỏ.

Người nọ dừng hô hấp một chút, chỉ một nhịp rồi lại tiếp tục hít thở.

Tiên cốt nơi l*иg ngực lộ ra vầng sáng nhạt, vặn vẹo một cách quỷ dị, xuyên thấu bên trong huyết nhục, đem tà khí đang phát tán yêu phách chậm rãi bao vây lại.

Hắn sinh ra một viên yêu tâm.