Chương 2: Có chút không giống

Nàng lâm vào trong bóng tối hỗn độn, mùi máu độc nhất tràn ngập trong hơi thở của nàng, bị gió lạnh cuốn đi, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt.

Không biết đã ngây người ở đây bao lâu, Sở Phan vừa mới thanh tỉnh đã nghe được tiếng bước chân.

“Trên núi Côn Luân đã bao lâu rồi không có người sống xông lên, đây là người nào, lá gan lại to như thế, không sợ chết sao? Lại còn được tiên sinh mang về!” Người nọ cứ thì thầm nói mãi.

Giọng nói vừa bướng bỉnh vừa non nớt, thực trẻ tuổi, nàng theo bản năng thả lỏng rất nhiều.

Có đồ vật mềm mềm hơi lạnh theo đầu ngón tay trượt lên mu bàn tay nàng, Sở Phan lập tức muốn giãy giụa lại phát hiện bản thân ngay cả mở mắt cũng không được.

“Nha nha, vì sao không diễn nữa?” Giọng nói kia mang theo chút khinh miệt cùng tư thái cao cao tại thượng, “Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra, một tia linh lực cũng không có, thế mà muốn thử thăm dò Trấn sơn đại trận……..Còn muốn ta tốn công phu vì ngươi chữa thương.”

Vết thương do cấm chế phản phệ dần tốt lên.

Hắn cơ hồ tiến lại càng gần, hơi thở ấm áp phun lên khuỷu tay nàng, giống như không khống chế được hít sâu hai ngụm.

“Hừ, để ta nếm chút máu……Chắc là không quá phận nhỉ.”

Sở Phan tâm niệm vừa động, Bạch Trạch kiếm từ bên hông bắn ra, lóe ra một đạo tia sáng, mũi kiếm xẹt qua cánh tay hắn, mười phần ý tứ cảnh cáo.

“A! Không biết lễ phép.” Hắn lui hai bước, đem thanh kiếm linh lực mỏng manh nắm trong tay, ngón tay dừng lại một lúc trên mi tâm Sở Phan, “Tỉnh lại.”

Sở Phan mở to mắt, phát hiện bản thân nằm trong một gian trúc xá không lớn không nhỏ, dưới thân lát đá lạnh, trải áo choàng cũ của nàng, ngoài ra không còn gì nữa.

Nàng cuộn tròn thân thể, nhích người về phía tường, đem cằm giấu trong áo choàng, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong sạch sẽ.

Cái người nói muốn nếm thử máu của nàng quả thực rất trẻ, bộ dạng tầm mười bốn mười lăm tuổi, y phục đỏ, đai lưng màu đen, diện mạo thiếu niên non nớt, nhưng đã lộ ra sự sắc bén.

“Bạch Trạch kiếm…..Trả, trả cho ta.” Sở Phan nói ra câu đầu tiên, trong cổ họng đã rỉ ra chút máu, nàng len lén nuốt vào bụng.

Thiếu niên kia phát hiện ra động tác của nàng, khịt mũi coi thường, “Ngươi đúng là buồn cười, nếu chúng ta cố ý, ngươi còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?”

Nói xong liền tuỳ ý ném trả kiếm cho nàng, Sở Phan vươn cánh tay, nhanh chóng ôm kiếm vào trong ngực, nàng nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp Tử Vi đạo trưởng…..”

Trong lời đồn, Côn Luân sơn giả, quy phạm cao hoa, có một viên nhân đức chi tâm.

“Tiên sinh ngươi muốn gặp là gặp được sao? Ta nói ngươi này sao lại không biết đúng sai như thế, chính ngươi xâm nhập sơn môn, tự phá cấm chế, còn làm gián đoạn tiên sinh bế quan, ngươi náo loạn ra bao nhiêu chuyện ngươi còn không tự biết sao?”

Sở Phan siết chặt kiếm trong tay, giọng nói vỡ vụn: “Xin, xin lỗi. Chỉ là, ngoại giới đại loạn, Thục Sơn thất thủ, ma vật trong Sí Uyên tràn ra, chỉ có Tử Vi đạo trưởng mới có thể cứu thế!”

“Im miệng!”

Sở Phan không biết vì cái gì hắn lại đột nhiên tức giận như thế.

“Lại là như thế! Các ngươi tại sao mỗi lần có việc đều tìm hắn, trăm năm trước như vậy, hôm nay cũng là như vậy!” Hắn oán hận đi lại một vòng, trong mắt lộ ra tia máu đỏ tươi, “Hắn đều bị các người lăn lộn thành bộ dáng gì rồi, ta không cho phép ngươi đi tìm hắn, lập tức xuống núi.”

Nói xong, phía sau lưng hắn thế nhưng mọc ra một đôi cánh thật lớn màu đỏ rực, trong mắt như có hai đạo hắc sắc dung hợp, tay hợp thành trảo ấn hướng về phía nàng.

Tất Phương trong truyền thuyết, triệu hoả (gọi lửa), tính tình hung ác, sao lại có thể xuất hiện ở Côn Luân băng thiên tuyết địa này.

Sở Phan khẽ kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ánh bạch quang cùng hồng quang va chạm trước mắt, nổ ra một đạo quang ảnh sáng lạn, thiếu niên quỳ dưới đất ho khan, một nam tử xuất hiện trước mặt hắn.

Nàng lại nghe thấy giọng nói như ngọc kia.

“Tất Phương, hôm nay bạo nộ một lần, ra sau núi lãnh phạt năm roi.”

Sở Phan bị ánh sáng làm lóa mắt, một lúc mới thích ứng lại, thấy rõ bộ dáng của hắn.

Hắn đưa lưng về phía ánh sáng, tóc trắng như tuyết, xiêm y xanh lam, bên hông đeo huyền kiếm, đôi tay hợp lại đặt trong tay áo lụa trắng, mắt như quân cờ ngâm trong hàn đàm, thanh sơ lại đạm nhiên.

Giữa mày điểm một vệt đỏ, bên tai treo một viên ngọc bích tinh xảo.

Khi nàng ở Hoàng cung Sở quốc, gặp qua không ít nam tử tuấn tú bất phàm, càng đừng nói tới Thục Sơn, nơi nơi đều là tu giả phẩm mạo phi phàm, thậm chí là huynh trưởng của nàng, cũng là vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Chỉ là hắn có chút không giống.

Người này đứng ở đó liền cho người ta cảm giác đắm chìm trong biển lớn đạm mạc vô biên.

Sở Phan lấy lại tinh thần, nghe thấy hắn hỏi, “Biết chữ không?”

Nàng chỉ có thể trả lời, “Biết chữ……”

Hắn rũ lông mi, lãnh đạm nói, “Bên ngoài Côn Luân có tấm bia ‘Không được xâm nhập’, không nhìn thấy sao?”