Chương 3: Tiêu trừ ký ức

Tấm bia đá kia cao mấy chục mét, đứng sừng sững trước sơn môn, thậm chí nàng còn chống lại uy áp đi một đường lâu như vậy, sao lại không biết con đường phía trước hiểm trở. Lai lịch không rõ lại tự tiện xông vào, cho dù là ai đều cảm thấy nàng hành sự bừa bãi.

Nàng biết hành động này của bản thân không đúng, cũng hiểu rõ trong tay không có át chủ bài gì, nhưng nàng không thể sợ hãi, nàng cũng chẳng còn đường lui.

Sở Phan cúi đầu, bọc bản thân lại càng chặt chẽ, sợ hãi đáp, “Thấy được…..”

Nàng không cho hắn cơ hội nói tiếp, một cánh tay vươn ra từ áo choàng, lộ nửa bờ vai, hô hấp không xong, giọng nói yếu ớt, “Ta muốn y phục.”

Da thịt trắng nhợt, đốt ngón tay xanh nhạt oánh nhuận, cánh tay chi chít vệt đỏ, là thương tích do đại trận phản phệ, trắng hồng đan xen với nhau, có vẻ thương nhược vô tội.

Tử Vi chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người, hắn nhíu mi, trầm giọng nói, “Tất Phương.”

Tất Phương bị một chiêu vừa nãy làm bị thương, bụng dạ khó chịu, tuy không dám làm càn trước mặt hắn, nhưng cũng không muốn bị úp nồi lung tung. (bị đổ oan)

“Không phải ta làm, là thôn phụ dưới chân núi cởi cho nàng ta!” Hắn vươn cổ lên lải nhải, “Trên người không có một khối da lành lặn, tư chất lại kém, linh mạch không xong, linh lực truyền lâu như vậy cũng không thấy tốt lên, không mặc nổi quần áo cũng không trách ta được!”

Tử Vi than nhẹ một tiếng, cũng không nhiều lời với hắn, “Ngươi mấy ngày gần đây lơi lỏng tu hành, lại muốn năm roi?”

Tất Phương nghe thấy lời này, thiếu chút nữa không nhịn được nhảy bắn lên từ trên mặt đất, hắn há mồm muốn mắng chửi, lại phát hiện bản thân bị hạ cấm ngôn quyết, không thể làm gì khác, hắn đành phẫn hận nhắm mắt lại.

Tử Vi xoay người đi đến trước mặt Sở Phan, kết ấn nháy mắt ngưng kết trong lòng bàn tay, tạo nên từng gợn sóng phức tạp.

Trong quá trình vận chuyển linh lực, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hắn hô hấp trầm tĩnh, thần sắc đạm mạc, nhìn chăm chú lòng bàn tay, đáy mắt toát ra ánh sáng ôn hoà.

Chẳng được bao lâu, Sở Phan liền cảm thấy đau đớn trên người mình giảm đi rất nhiều, miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại.

Nếu là thường nhân được hắn độ linh lực, một hơi thở liền có thể khôi phục như lúc ban đầu mới đúng.

Thần sắc Tử Vi hơi động, hắn quét mắt nhìn nàng một cái.

Tóc đen mềm mại cuộn tròn trên vai, cằm nhỏ tinh xảo, sườn mặt thanh tú nhẹ nhàng, chóp mũi phủ một lớp mồ hôi mỏng, một cử động cũng không dám.

Ngay cả hô hấp cũng rất thận trọng.

Sau khi chữa thương chấm dứt, nữ hài lại ôm chặt bản thân thêm một chút. Tử Vi yên lặng xoay người, đem quần áo trong bọc của nàng lấy ra, đặt ở mép giường, “Côn Luân sớm đã chiếu cáo thiên hạ, không quản thế gian đúng sai. Tuy không biết ngươi là như thế nào tìm tới nơi này, nhưng ngươi không nên tới đây.”

Hắn đạm nhiên nói, “Ngươi tùy tiện xâm nhập, đã phạm vào giới. Nề hà ngươi tâm nghĩ đến người trong thiên hạ, cũng không có ác ý, ta sẽ thay ngươi tiêu trừ đoạn ký ức này. Từ đây không được tiến vào Côn Luân.”

Ba câu nói liền thay nàng đưa ra quyết định.

Sở Phan cũng bất chấp tất cả, vội vàng khoác y phục, tức khắc quỳ xuống mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ.

“Tử Vi đạo trưởng, vì sao không thể rời núi? Nếu ngài cũng mặc kệ……” Giọng nói của nàng run lên, mang theo âm thanh nức nở bất lực, “Nam Hải đã ngăn cản không nổi nữa, Long tộc nội loạn, Giao nhân soán vị, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không ngăn trở được Ma tộc tiến công.”

Sắc mặt Tử Vi vẫn không đổi, nhẹ giọng an ủi nàng, “Vậy còn có Thanh Khâu, Phương Chư, Bồng Lai, Không Chu Toàn, ….Loạn thế tạo kiêu hùng, ngươi tự bảo vệ bản thân là được, không cần hoảng loạn.”

Nhưng Sở Phan thật sự để ý ma vật giữa đường hay thiên hạ đại loạn sao?

Nàng biết bản thân ích kỉ, hao hết tâm tư tới Côn Luân, chỉ vì lấy lời nói ‘đạo nghĩa’ dẫn Tử Vi đạo trưởng rời núi cứu huynh trưởng của chính mình mà thôi.

Chỉ là Tử Vi đạo trưởng cũng không phải như lời đồn của thế nhân, đức thánh tâm, bồ đề chuyển thế……

Sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, nói năng lộn xộn, “Nhưng ngàn năm trước, chính ngài đã thu phục Thiên Ma, ta không biết, bây giờ còn ai có năng lực này nữa…….”

Huynh trưởng của nàng, Sở Du, nhất niệm kết đan, nhất tức (một hơi) thành anh (nguyên anh), trời sinh kiếm cốt, tuyệt thế thiên tài, cũng bị ma vật kia một chưởng xuyên qua, bạch y nhiễm huyết…..

Sở Phan không dám nghĩ tiếp.

Nữ hài quỳ gối nơi đó, nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt như không đáng đồng tiền cứ thế rơi xuống.

Tử Vi thầm than một tiếng, Côn Luân chưa từng có nữ quyến, hắn lại rất hiếm khi đυ.ng phải nữ tử không đúng mực như này.

Hắn nghe tiếng khóc lóc của nữ hài một lúc, cuối cùng cũng không nhịn nổi, quay đầu lại nghiêm túc giải thích, “Cũng không phải ta không nguyện ý.”

Hai tròng mắt Sở Phan đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tử Vi cởi dải lụa trắng quấn trên cánh tay phải xuống, lộ ra hoa văn phức tạp trên làn da lạnh băng, hoa văn kia rất khó hiểu, một đường kéo dài đến chỗ sâu trong ống tay áo.

“Ngươi cũng thấy rồi, tu vi của ta bị phong ấn hơn nửa, đã không còn là Tử Vi đạo trưởng của trăm năm trước.” Khuôn mặt hắn nhu hoà, giọng nói không vui không buồn, “Thế tục nhân quả, bần đạo đã chặt đứt từ mười năm trước, đừng phí thời gian trên người của ta.”

Hắn giải thích nhiều như thế, đã tận tình tận nghĩa rồi, nói xong, hắn giơ tay muốn thi pháp trên trán của nàng, tiêu trừ ký ức.

Sở Phan đã nản lòng thoái chí, chỉ theo bản năng vòng tay ôm chặt bản thân.