Chương 4: Chúng ta có nhân quả

Ánh sáng mỏng bao phủ trên trán nàng, nàng lại cảm thấy như chẳng có gì xảy ra, chú thuật tiêu trừ ký ức hình như không có tác dụng với nàng.

Tử Vi buông bàn tay, trầm ngâm một lát, hỏi: “Thể chất của ngươi hình như có chút đặc biệt?”

Tất Phương ở một bên không ngừng vặn vẹo, như là có chuyện muốn nói, Tử Vi vung tay giải trừ cấm ngôn chú cho hắn, chỉ nghe hắn cao giọng nói, “Tiên sinh! Máu của nàng ta vô cùng thơm!”

Một Yêu tộc khen một cô nương phàm nhân máu thật thơm, đúng là một chuyện rất mạo phạm, Tất Phương nhỏ tuổi, không biết lựa lời, “Thơm đến mức sắp làm ta say rồi, tiên sinh ngài không cảm thấy sao?”

Hắn còn muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tử Vi, rất biết tự mình hiểu lấy mà ngậm miệng lại.

Vì ức chế yêu phách trong cơ thể sinh trưởng, hắn đã sớm phong bế ngũ cảm, đúng là không ngửi thấy.

Sở Phan lại không hiểu này đó, có chút nan kham, cúi đầu không nói.

Tử Vi cúi đầu nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói, “Cô nương, có thể cho ta xem kinh mạch một chút được hay không?”

Hắn nói xem, khả năng là không chỉ mỗi ‘xem’.

Sở Phan trực tiếp đưa tay qua, một đồ đằng hình hoa như kim ngân vòng trên cổ tay tinh tế tái nhợt của nàng.

“Khi còn nhỏ, Sở quốc diệt vong, mẫu hậu không còn cách nào liền đem ta cùng huynh trưởng đưa đến Thục Sơn.” Nàng kéo áo đứng dậy, giọng nói hơi miễn cưỡng, “Nhưng ta là phế linh căn, ngay cả linh khí trên núi cũng không chịu nổi, mắt thấy phải chết, huynh trưởng lại tìm thấy Cửu trọng Uyên hoa, sau khi ta ăn vào, liền biến thành như vậy.”

Nàng giống như đã quen, trực tiếp vươn cánh tay, “Muốn uống sao, lúc trước ở Thục Sơn, rất nhiều người lấy máu của ta để luyện dược, rất hữu dụng.”

Nam nhân hơi nhíu mày, khó phát hiện ra.

So với chuyện luyện dược, bốn chữ ‘Cửu trọng Uyên hoa’ càng khiến hắn để ý.

Côn Luân là Thiên sơn trấn giữ phía Tây, hàng năm tuyết rơi, liên miên không dứt, được coi là thiên hạ núi non chi thuỷ, ngàn năm sẽ nở một gốc hoa, hoa này được coi là cội nguồn của thuỷ mạch.

Cũng được coi là linh thảo cộng sinh của hồ ly Thiên Sơn Côn Luân. Hắn sinh ra là thân thể tiên yêu, đáng tiếc ngày hắn ra đời Uyên hoa không hiện thế.

Thẳng đến mười năm trước, khi yêu khí đột nhiên tăng vọt, tiên cốt không áp nổi yêu phách, hắn lộ ra nguyên thân, đỉnh Côn Luân mới nở ra một gốc Uyên hoa.

Lại bị một tiểu nam hài mình đầy máu đoạt mất.

Thiếu niên kia trời sinh kiếm cốt, tiềm lực rất lớn, chẳng qua dám đoạt đồ vật của người khác, thái độ không muốn sống kia đúng là rất điên cuồng.

Tử Vi trầm ngâm một lát hỏi, “Huynh trưởng của ngươi tên là Sở Du sao?”

Sở Phan trừng lớn mắt, “Ngày biết huynh ấy?”

Hắn nhàn nhạt trả lời.

Có lẽ là ánh mắt của Sở Phan quá nóng bỏng nên Tử Vi đành bình tĩnh giải thích, “Từng gặp qua một lần.”

Hắn cũng không muốn nói rõ tiền căn hậu quả với nàng, nhưng Tất Phương nằm trên mặt đất không chịu, hắn xúc động phẫn nộ nói, “Tiên sinh, chính là tên tiểu tử đã đoạt linh thảo của ngài, hại ngài hàng năm phải bế quan, nội lực phản phệ. Ngài mau đem nàng ta ném xuống núi đi! Đen đủi chết đi được!”

Tử Vi lúc ấy vì là lần đầu tiên yêu phách phát tác, linh lực mỏng manh đến gần như chỉ còn một tia, nói Sở Du là ăn trộm, thật ra cũng không quá.

Sở Phan bị giọng nói hung ác của hắn dọa ngốc, lòng bàn tay siết chặt, “Ta, ta cũng không biết, đây là đồ ca ca trộm về…..”

Dáng vẻ của Tử Vi đúng là thật sự tức giận, hắn vung một pháp quyết đánh lên người Tất Phương, quở mắng, “Tất Phương! Còn biết lễ nghĩa nữa hay không!”

Một đạo vầng sáng tỏa ra, Tất Phương hoá thành một con chim hồng rực, lông vũ như lửa héo rũ cụp xuống, đáng thương hề hề.

Tử Vi có lẽ cảm thấy hơi mệt mỏi, nói với Sở Phan, “Ngươi có thể vào sơn môn, chắc là có liên quan đến linh khí của Uyên hoa.”

Sở Phan lên tiếng, gục đầu xuống, nhéo nhéo lòng bàn tay.

Nàng đột nhiên nhảy ra dũng khí lớn lao, tay nhỏ túm lấy ống tay áo to rộng của hắn, khẩn trương nói, “Tử Vi đạo trưởng vừa rồi nói, mười năm trước đã đoạn tuyệt nhân quả?”

Tử Vi cảm giác tay mình cứng đờ, ném ra cũng không phải, thả cũng không xong, chỉ hơi hơi gật đầu.

Giọng nói thiếu nữ ngày càng nhỏ, mang theo chút tuỳ tiện bướng bỉnh, “Đạo trưởng có hay không……”

“Ca ca đoạt tiên thảo của ngươi, lại dùng ở trên người ta, ta sống đến bây giờ, đây là nhân.” Nàng tựa hồ đang ngượng ngùng, vành tai phiếm hồng, “Cái kia…..Ta tới tìm ngươi, muốn dùng máu vì ngươi chữa thương, đây là quả.”

“Tử Vi tiên sinh, chúng ta có nhân quả.”

***

Editor: Ảo thật đấy, nữ chính đúng là cơ hội :))