Chương 3: Đến câu lạc bộ

Trần Tĩnh An trở về ký túc xá, đứng trước cổng kiểm soát ra vào, kiểm tra xem túi đàn có bị dính mưa không, sau đó thu ô lại rũ mưa, mưa ngoài hiên như trút nước, trong lòng thầm cảm kích vị tiên sinh đã cho cô mượn ô.

Trong phòng ký túc xá, bạn cùng phòng Nguyễn Linh đang đắp mặt nạ, mở máy tính xem một chương trình tạp kỹ, nghe tiếng động liền quay lại hỏi: “Tĩnh An về rồi, buổi biểu diễn thế nào?”

“Cũng được.”

“Tớ biết cậu sẽ làm tốt mà! Ghen tị với cậu thật, có thể hợp tác với rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành như vậy, còn được biểu diễn ở Nhà hát Quốc gia."

Nguyễn Linh xoay ghế, ánh mắt rơi vào chiếc ô đen trên tay cô: "Tĩnh An, chiếc ô này là Tần thiếu gia tặng cậu à?"

“Không phải," Trần Tĩnh An đang loay hoay suy nghĩ nên đặt chiếc ô ở đâu, "Tớ không mang theo ô, có một người đàn ông tốt bụng cho mượn."

“Người đàn ông tốt bụng đi xe Rolls-Royce phải không?"

Nguyễn Linh đứng dậy, kinh ngạc, hai tay cầm lấy chiếc ô, logo hình chữ R được in rất nổi bật: "Tớ nghe nói chiếc ô này có giá mười vạn tệ một cái, vậy mà anh ta cho cậu mượn à?"

"Mười vạn tệ?" Trần Tĩnh An tặc lưỡi.

"À, không đúng. Chiếc ô này là hàng tặng kèm khi mua xe Rolls-Royce, nên mới đáng giá như vậy. Muốn sở hữu nó thì phải mua một chiếc ô tô. Cho nên người đàn ông tốt bụng này chắc chắn không phải là giàu có, mà là rất giàu có."

Nguyễn Linh cầm chặt chiếc ô, tay sờ sờ vải ô, lại cầm điện thoại lên xoay nghiêng xoay dọc chụp vài tấm ảnh chia sẻ cho bạn bè cùng chiêm ngưỡng.

"Chết tiệt, khi nào mình mới giàu như vậy? Một chiếc ô đáng giá bằng một năm tiền lương của một người bình thường?”

Trần Tĩnh An có chút đau đầu, cô không ngờ một chiếc ô lại có thể đắt như vậy, người đàn ông hẹn buổi biểu diễn tiếp theo của cô sẽ nhận lại, nhưng cô không chắc liệu đối phương có thực sự đến xem buổi biểu diễn tiếp theo hay không, hay chỉ nói thế thôi mà thực sự không coi trọng chiếc ô.

“Nhân tiện, người đàn ông tốt bụng đó trông như thế nào?” Nguyễn Linh buông ô xuống, tò mò hỏi. Trên thực tế, những người giàu có thường bị bụng to, hói đầu, thật khiến người ta có chút vỡ mộng.

"Không biết, người đưa cho tớ chỉ là là tài xế hay trợ lý của anh ta mà thôi."

"Cũng đúng, loại chuyện này không cần người có tiền đích thân làm, mà không thấy mặt cũng tốt, ít ra còn có thể tự tưởng tượng một chút, đỡ phải thất vọng." Nguyễn Linh vừa tháo mặt nạ vừa nói, vỗ nhẹ mặt rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Trần Tĩnh An không còn cách nào khác, đành phải cất chiếc ô vào tủ cao, cất giữ cẩn thận, thầm nghĩ nó chắc chắn phải được trả lại.

Cuối tuần, Tần Nghi Niên hẹn Trần Tĩnh An gặp mặt, nhân tiện giới thiệu bạn bè cho cô làm quen. Anh đến đón cô tan học, trên xe, còn hỏi thăm về buổi biểu diễn hôm trước, nắm chặt tay cô xin lỗi.

Bàn tay của Trần Tĩnh An rất đẹp, nước da trắng ngần, những ngón tay thon dài thẳng tắp, tuy nhiên đầu ngón tay thì không giống những thiếu nữ khác, bị chai sạn do chơi đàn trong nhiều năm. Hắn đau lòng xoa bóp qua lại, mặc dù nơi này đã sớm không còn đau.

"Không sao, buổi biểu diễn rất thành công. Các tiền bối và lão sư trong dàn nhạc đều hết lời khen em, như vậy là đã vui lắm rồi." Trần Tĩnh An chớp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng.

"Thật sao? Vậy thì tiếc cho anh không thể tận tai nghe được bản nhạc thần tiên của cô Trần đây rồi."

Trần Tĩnh An mím môi cười, ánh mắt chuyển động, quyến rũ khó tả. Cô gật đầu vài cái: "Đúng là như vậy đấy!"

"Còn không biết xấu hổ." Tần Nghi Niên mỉm cười, gõ nhẹ vào chóp mũi cô, ngồi thẳng người, khởi động xe rồi lái đi.

Địa điểm gặp mặt được sắp xếp tại một câu lạc bộ tư nhân, những người khác đều đã đến, Tần Nghi Niên nắm tay Trần Tĩnh An đi qua hành lang dài một cách quen thuộc, người phục vụ thấy thế liền chào một tiếng ‘Tần thiếu gia’ rồi đẩy cửa mở ra. Mọi thứ bên trong được bày trí vừa sang trọng vừa cổ kính, ánh đèn không quá sáng, yên tĩnh và cổ điển, bức bình phong sơn thủy mặc họa, con bạch hạc sống động trông như thật, chiếc bàn dài làm bằng gỗ lê hoa, chén trà miệng hoa được tráng men sáng bóng.

Căn phòng có diện tích hơn trăm mét vuông, chiếc bàn dài đặt ở vị trí trung tâm, xung quanh có một vòng người đang ngồi đánh bài, làn khói từ từ che phủ những khuôn mặt trẻ tuổi.

"Nhị ca đến rồi."

"Haha, chị dâu cũng đến sao!"

Nghe được âm thanh này, ánh mắt mọi người đều dừng lại ở cô gái bên cạnh Tần Nghi Niên, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ đồ dệt kim đơn giản, khoác len ngắn màu hạnh, phía dưới mặc quần jean, đi giày thể thao màu trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, đuôi tóc cuộn lên độ cong tinh tế, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày cong lá liễu và đôi mắt hình quả hạnh dịu dàng, trầm lặng. Phong cách mọt sách nhẹ nhàng, thoải mái của cô làm bầu không khí có chút gượng gạo, nếu phải dùng một từ để miêu tả thì nhất định phải là ‘gái ngoan’.

Bị rất nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Trần Tĩnh An không còn cách nào khác ngoài nhìn Tần Nghi Niên."Biết là chị dâu đến, còn không nhanh dọn chỗ đi? Ai hút nhiều như vậy, ám mùi thế này làm sao ngồi?" Tần Nghi Niên cười mắng một tiếng, mang theo Trần Tĩnh An cùng bước vào, trên bàn đánh bài lập tức bỏ trống một chỗ, có người sau khi dập điếu thuốc, liền dùng tay quạt quạt làn khói dày đặc, mỉm cười xin lỗi.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Tĩnh An, sinh viên năm ba Nhạc viện Đại học Bắc Kinh. Cô ấy còn trẻ, nói chuyện đều chú ý một chút, đừng dọa bạn gái tôi bỏ chạy." Tần Nghi Niên vòng tay ôm vai cô, nửa đùa nửa thật.

Mặc dù tất cả mọi người có mặt ở đây đều chưa từng gặp Trần Tĩnh An bao giờ, nhưng họ đều biết chuyện Tần Nghi Niên vắt óc tìm mưu theo đuổi một nữ sinh hơn nửa năm, thậm chí hiện tại còn nghĩ đến việc kết hôn, nên ai cũng cho rằng lần này Tần Nghi Niên thật sự nghiêm túc. Vì vậy, ngoài miệng không thể tùy tiện trêu chọc, mà phải đoan đoan chính chính đối đãi cô như chị dâu tương lại.

"Đây là Đào Luân, bạn thuở nhỏ của anh."

"Xin chào."