Chương 4: Cảm xúc khó tả

Sau khi giới thiệu cho Trần Tĩnh An một vòng, Tần Nghi Niên bắt đầu ngồi xuống chơi bài, nhưng Tĩnh An không biết chơi, chỉ có thể ngồi bên cạnh Tần Nghi Niên nhìn anh chơi. Một lúc sau, Tần Nghi Niên thấy cô nhàm chán, liền để cô ngồi vào bàn, còn mình đứng bên cạnh chỉ điểm. Nhưng Trần Tĩnh An căn bản không có tay nghề, chỉ sau vài hiệp, số chip trên bàn từng chút một bị dọn sạch.

"Cảm ơn, cảm ơn nhị ca, bữa tối nay em mời." Đào Luân cúi đầu trước Trần Tĩnh An một cách kiêu ngạo. Trần Tĩnh An sắc mặt gầy gò, càng đỏ mặt, quay đầu nhìn Tần Nghi Niên phía sau hai tay đang chống lên bàn, vai rũ xuống.

“Em xin lỗi. Hại anh thua sạch. Bây giờ phải làm sao?" giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển, ánh mắt sáng ngời, hai gò má ửng hồng càng khiến cô trở nên đáng yêu, xinh đẹp.

Tần Nghi Niên ngược lại không quan tâm đến chút tiền ấy, nghe giọng điệu mềm mại của cô, một góc trong lòng anh như sụp đổ theo, đúng lúc đang định trêu chọc cô nên bồi thường mình thế nào thì ngoài cửa lại có động tĩnh, nhìn sang thì thấy có một nhóm người đang đi vào, vừa đi vừa trò chuyện, cười nói, toàn những chuyện trên thương trường. Nổi bật nhất là người đàn ông ở vị trí trung tâm, dáng cao và thẳng, mặt mày thâm u.

Nhận ra là ai, Tần Nghi Niên không vui cau mày, tâm trạng tốt vừa rồi cũng không còn nữa. Trần Tĩnh An cũng để ý đến vị khách đó, cô biết nơi này không phải phòng riêng, ngoại trừ Tần Nghi Niên và bạn của anh, còn có những người khác, nhưng đều đi tốp hai, ba người, chứ chưa từng thấy qua nhiều người như vậy.

Quản lý câu lạc bộ bước lên phía trước chào hỏi, những người khác cũng nhao nhao đứng dậy gật đầu chào.

"Thẩm tiên sinh."

"Thẩm tiên sinh, cùng nhau chơi một ván có được không?"

"Không cần, mọi người cứ chơi đi."

"Anh Liệt, anh đến chơi à?" Đào Luân bưng khuôn mặt tươi như rói, chạy đến cười nói, nhưng đối phương chỉ hơi nhếch môi đáp lại, thái độ cũng không hề khinh thường mà chỉ là giống như là sự thờ ơ thường ngày của cấp trên đối với cấp dưới.

Môi trường mà Trần Tĩnh An lớn lên khác một trời một vực so với bây giờ, cô cảm thấy danh lợi trước mặt có chút khoa trương, hai tay cô đặt lên bàn bài, hơi nghiêng người, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn về phía trước, cho đến khi một tầm nhìn lướt qua, đôi mắt cô mới đột nhiên tập trung, bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao sắc bén ẩn trong vỏ đao, thờ ơ, tùy ý, hờ hững. Khoảnh khắc đối diện cũng không cảm thấy sắc bén, ngược lại, sau khi hoảng hốt dời tầm mắt đi, lưỡi dao sắc bén mới ra khỏi vỏ, hàn khí xâm nhập có sự sợ hãi thấu xương. Trần Tĩnh An hơi khó chịu mím môi rũ mắt, vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

May mắn thay, nó không kéo dài lâu, cả đoàn người đã được đưa lên lầu.

"Đúng là xui xẻo." Tần Nghi Niên ngả người ra phía sau, đặt một tay lên lưng ghế của Trần Tĩnh An.

Đào Luân ngồi xuống, khóe miệng cười lộ ra hàm ý: "Nghĩ xem, nếu bao nhiêu người ngồi đây đều bày ra khuôn mặt như anh thì sẽ thế nào? Thẩm tổng vừa tới, buồn cách mấy cũng phải ráng mà cười."

“Cậu tự nói mình đấy à!?”

Đào Luân miễn cưỡng cười: "Vâng vâng vâng, tự em nói em." Sau đó liếc nhìn Trần Tĩnh An nói, "Để cho chị dâu phải chê cười rồi, vị kia, cùng vị này nhà chị mối quan hệ không tốt lắm.”

“À không? Nói đúng hơn phải là địch ý đơn phương.”

Trong giới này, phân chia nhiều giai cấp, Thẩm Liệt là người đứng đầu, mà đã là người đứng đầu thì sẽ không quan tâm người ở dưới tầm mình nghĩ gì.

"Tại sao?" Trần Tĩnh An tò mò hỏi.

"Nói cách khác, tôi chỉ là không quen nhìn thấy những gã lợi dụng gia thế quyền lực mà làm càng, làm người tâm ngoan thủ lạt, không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Dù có che đậy đến đâu thì cũng chỉ là tên khốn giả vờ ăn mặc sạch sẽ." Tần Nghi Niên kéo môi, giọng điệu có chút mỉa mai.

"Trên thương trường làm gì có ai ‘sạch sẽ’. Anh trai của anh gần đây cũng đang cố gắng nhúng tay vào con đường này, bỏ ra biết bao nhiêu tiền mà thậm chí ngay cả một tấm vé cũng chẳng có được."

“Anh ta ngây thơ thì khác, chứ làm ăn với loại người này thì có gì tốt?”

“ …”

Trần Tĩnh An nghe bọn họ trò chuyện, chuyện làm ăn kinh doanh cô lại càng không hiểu, chỉ nghe bảy tám, đại khái là Thẩm Liệt thủ đoạn, tàn nhẫn, dựa vào địa vị cao quyền không ít lần ác ý làm chuyện trái lương tâm. Mối quan hệ của nhà họ Thẩm đan xen như một mạng lưới, bao trùm cả nước từ trên xuống dưới, tin tức một tay chưa bao giờ thiếu, nhưng hắn phần lớn là lấy giả tráo thật, bề ngoài điềm tĩnh, bất động thanh sắc, thực tế là có tính toán khác, những người theo vào theo ra thường đến cuối cùng mới biết được đã bị bày ra một đường, không có đạo đức chứ đừng nói đến nhân tính.

Tần Nghi Niên không thích Thẩm Liệt, hai người bằng tuổi nhau nên khó tránh khỏi bị đem ra so sánh, đương nhiên, anh căn bản không thể so lại Thẩm Liệt nên thường bị mắng không đáng một đồng. Đối với việc này, Tần Nghi Niên khịt mũi cười nhạo, anh không buồn so sánh với một tiểu nhân.

Trần Tĩnh An rũ mắt, có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên cô nghe bạn trai đánh giá một người như vậy, tính cách anh ấm áp cởi mở, hiếm khi gây khó dễ cho người khác nên không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ người này có lẽ không phải là người tốt.

"Tóm lại, anh ta không phải là loại người tốt, sau này nếu có gặp, cứ tránh đi là được." Tần Nghi Niên đổi giọng, xoa xoa mái tóc cô.

Đào Luân nghiến răng trêu chọc: “Vậy ai là người tốt? Anh à?”

“Cút đi.” Tần Nghi Niên cười mắng, nhấc chân đá qua. Trần Tĩnh An chỉ cười nhạt, cho đến bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ánh mắt của đối phương, vừa đen vừa sáng, khiến người khác không khỏi khó chịu, lạnh lùng, sắc bén, độc đoán, có chút khó tả.

‘Đều không phải người cùng một thế giới, làm sao có thể gặp nhau chứ?’