Chương 5: Cược đúng?

Mọi người lại tiếp tục chơi bài, Trần Tĩnh An thua quá nhiều không muốn chơi tiếp, Tần Nghi Niên ở bên cạnh nhéo mặt cô, nhẹ nhàng nói sau này anh sẽ lấy lại số tiền cô đã thua, bảo cô không cần phải lo lắng.

Đào Luân thấy thế liền mỉm cười trêu chọc bọn họ, một lúc sau đổi chip, đẩy bài chơi lại. Trần Tĩnh An ở bên cạnh Tần Nghi Niên xem bài, thỉnh thoảng lại chìm đắm trong suy nghĩ, cô kỳ thật không quá thích loại tình cảnh này, những lời nói kèm trò đùa của Đào Luân và những người khác khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng hầu như cũng chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch mỉm cười, Tần Nghi Niên vui vẻ chơi đùa cùng bọn họ mà căn bản cũng không để ý đến cảm xúc của cô.

Được nửa chừng, Trần Tĩnh An đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Bạn cùng phòng gọi điện hỏi khi nào cô sẽ về, nhìn vào đồng hồ, Trần Tĩnh An không do dự trả lời trước mười một giờ, lại tán gẫu thêm vài câu rồi mới cúp máy, đặt điện thoại xuống, lau khô nước trên tay, lúc đi ra ngoài không chú ý thiếu chút nữa đυ.ng phải người khác, không nhìn mặt mà liền vội vàng xin lỗi.

"Bạn gái của Tần nhị thiếu?"

Trần Tĩnh An ngẩng đầu, một khuôn mặt nam tính xa lạ, lông mày rậm, mắt nheo lại nhẹ nhàng đảo nhìn cô từ dưới lên trên.

"Không nhớ à? Chúng ta vừa mới gặp nhau."

Người đàn ông tiến lên một bước, ngửi thấy mùi thơm tao nhã nhàn nhạt khiến Tĩnh An ngạc nhiên lùi lại một bước, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn kia, cười nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Tần Niên gặp anh cũng phải gọi một tiếng ‘anh Đạt’, em cũng nên gọi như vậy. Em dùng nước hoa loại gì, sao lại có mùi thơm như vậy? Khi nào về anh cũng muốn mua cho bạn gái."

"Xin lỗi." Trần Tĩnh An không muốn dây dưa với người trước mắt, nhưng cô bị người trước mặt quấn lấy, muốn bước vòng qua, đi được hai bước thì người đàn ông chặn cô lại, kéo khóe miệng mỉm cười, đưa tay đút vào túi quần.

“Nếu em cứ như vậy rời đi, Tần Niên sẽ cho rằng anh làm gì em thì sao. Đã đến đây giao lưu thì đừng hẹp hòi, đều là người quen cả. Anh cũng chỉ là có ý tốt, muốn giới thiệu cho em người đi cùng anh cũng là sinh viên Nhạc viện, nếu có thời gian thì em có thể đến gặp để kết bạn,"

Trần Tĩnh An mím môi, lạnh lùng nói: "Cảm ơn, tôi không nhu cầu. Phiền anh tránh ra.”

“Tránh ra cũng được, nhưng em phải nói cho anh biết, em dùng nước hoa loại gì đã?"

Trần Tĩnh An lười nhiều lời, đi một bước liền bị đối phương chặn lại, cô cau mày khó chịu bị độ mặt dày của hắn chọc tức, không biết làm thế nào để thoát khỏi, đang lúc khó xử thì thoáng thấy có người đang đứng cạnh cửa sổ ở góc phía sau người đàn ông.

Hình như người đó đã ở đây từ rất sớm, hình dáng tuấn tú của hắn phản chiếu trên kính cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc, đầu hơi cúi, hai gò má khẽ hút khiến đầu thuốc âm ỉ cháy đỏ, mí mắt miễn cưỡng nhướn lên nhìn qua, phả ra qua làn khói khuếch tán đến tận xương tủy, điệu bộ điềm tĩnh đứng bên lề quan sát.

Sự có mặt của người ngoài cuộc càng làm cho tràng diện trở nên khó xử. Mà đối phương lại có cảm giác tồn tại khiến người ta không thể bỏ qua.

Trần Tĩnh An có chút khó chịu, chỉ muốn mau chóng rời đi, nhưng đối phương nhất quyết không buông tha, cô càng nóng lòng muốn rời đi, hắn càng nắm chặt cổ tay kéo về phía mình.

Sự đυ.ng chạm gần gũi trong nháy mắt khiến Trần Tĩnh An dựng tóc gáy ghê tởm, không hề nghĩ ngợi, thẳng tay tát hắn một cái rồi.

Đối phương nghiêng đầu, đầu lưỡi trong khoang miệng chống vào bên má bị tát, chớp mắt vài cái, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, cười lạnh: “Món nợ này tôi nên tính với cô hay với Tần thiếu nhỉ?”

“Buông ra!” Trần Tĩnh An ra sức đẩy người đàn ông nhưng vô ích, đối phương càng siết chặt hơn, ngón tay ấn mạnh như muốn mài mòn da cổ tay, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Đây là lần đầu tiên tôi bị phụ nữ đánh."

Trần Tĩnh An dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng đối phương: "Nếu anh không buông ra, tôi sẽ gọi cảnh sát."

"Gọi đi."

"Có cần tôi phối hợp với cô làm việc khác không? Để tránh lãng phí thời gian chờ cảnh sát tới." Hắn cố ý nghiêng người về phía trước, Trần Tĩnh An tức giận đến ngón tay run rẩy, cô còn chưa ra trường, người từng gặp qua cũng không nhiều, nên người vô liêm sỉ như này hiển nhiên là người đầu tiên.

Trần Tĩnh An hai tay nắm chặt, sớm chuẩn bị cho hắn thêm cái tát, nhưng nghĩ lại, cho dù có bị tát lần nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra, thể lực chênh lệch rất lớn, dù có tát thêm mấy cái nữa cô cũng không thể trốn thoát.

Mùi thuốc lá và rượu hòa lẫn mùi cơ thể người đàn ông khiến Tĩnh An choáng váng buồn nôn, dưới tình thế cấp bách, cô quay mặt đi, ánh mắt hướng về vị trí trong góc, cố giả bộ bình tĩnh: “Nếu cảnh sát đến, làm phiền tiên sinh có thể làm chứng cho tôi không?”

Giọng nói trong trẻo lẳng lặng nhưng nếu lắng nghe cẩn thận sẽ cảm thấy nó không ổn định.

Trần Tĩnh An cũng không nghĩ rằng đối phương sẽ giúp đỡ mình, cô đã bạn trai mình đánh giá rất tiêu cực về anh, loại người này sinh ra đã định sẵn ở vạch đích, từ đầu đến cuối hoàn toàn là một kẻ cặn bã, khuyết thiếu đồng tình, lại càng không có lòng trắc ẩn, có chẳng chỉ là sự thờ ơ bẩm sinh.

Trần Tĩnh An chỉ là muốn thừa cơ thân phận của Thẩm Liệt, dù sao xung quanh có người khác chứng kiến thì người đàn ông trước cũng sẽ có chút đề phòng.

Nhưng khi đôi mắt đen đó nhìn cô, Tĩnh An lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Cô ngay lập tức nhớ tới ánh mắt lúc ở đại sảnh, nhất thời cổ họng khô khốc nuốt khan, ánh mắt bây giờ có chút khác so với lúc trước.

Thẩm Liệt rũ mí mắt xuống nghiền ngầm, giống như một con thú tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện con mồi liều lĩnh tự dâng tới miệng, không ngờ lại thấy có chút thú vị.

Tĩnh An đột nhiên có chút hối hận. Nếu như, hắn trực tiếp coi thường rời đi thì làm sao bây giờ? Nếu thực sự có cách khác thì cô chắc chắn sẽ không lựa chọn cách này.

"Dọa tôi? Có người thì thế nào, tôi sợ chắc..." Đối phương cho rằng cô đang giở trò, thản nhiên xoay đầu mới nhìn thấy người trong góc, lời chưa nói xong, sắc mặt đã thay đổi, ngượng ngùng cười lớn: "Anh Liệt, anh đến khi nào vậy?"

Thẩm Liệt ánh mắt không nhúc nhích, luôn đặt trên mặt Trần Tĩnh An, dường như có thể hiểu rõ chút tâm tư nhỏ bé kia của cô.

Trần Tĩnh An lo lắng cắn chặt răng, ánh mắt nhìn lại càng thêm kiên định, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh chỉ còn một nửa, tàn thuốc sắp rơi, Thẩm Liệt không vội vàng dập tắt điếu thuốc, ánh lửa cũng theo đó lụi tắt.

Xung quanh rất yên tĩnh, Trần Tĩnh An cố gắng chống đỡ. Người đàn ông vẫn chưa buông tay, anh ta biết rõ tính cách của Thẩm Liệt, căn bản không phải là người nhiệt tình, cũng không có hứng thú làm việc nghĩa, hắn ra ngoài hút thuốc là để nghe điện thoại, điện thoại xong, thuốc lá cũng hút xong, đến lúc phải rời đi, sẽ không quan tâm đến việc của người khác.

Trên mặt người đàn ông khẽ cười bồi, nịnh nọt rất nhiều cố ý lấy lòng, nhưng không ngờ Thẩm Liệt không nói gì cũng không rời đi, khi hắn ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt Tĩnh An đến bàn tay đang bị siết chặt của cô.

“Được.” Thẩm Liệt chậm rãi nói một tiếng, thanh âm trầm thấp bị khói bao phủ.

Ngay lúc đó, thân thể như bị rút hết khí lực, Trần Tĩnh An nắm chặt tay dứt ra. Dường như cô đã cược đúng?