Chương 6: Anh ta không xứng với cô

Người đàn ông có vẻ hiểu ý, ngượng ngùng cười cười: “Anh Liệt, bọn tôi quen nhau, chỉ là đùa giỡn mà thôi.”

“Còn muốn bị tát nữa không?” Thẩm Liệt hỏi.

Khi nói lời này, anh ấy vẫn nhìn Trần Tĩnh An, dáng người khá gầy nhưng khi ra chiêu thì không hề nhân nhượng, còn thông minh biết cách kéo anh vào cuộc chơi.

"Haha, tôi nói đùa, hiểu lầm hiểu lầm." Người đàn ông cười làm lành buông tay ra, ho khan vài tiếng giả vờ rồi chỉ sang hướng khác: "Ai cũng thúc tôi về đánh bài, anh Liệt, tôi về trước." Nói xong liền chạy đi như ma đuổi.

Trần Tĩnh An ôm lấy cổ tay bị siết đỏ, hốc mắt vô thức đỏ lên, có chút ẩm ướt, đáy mắt sáng ngời nhưng không có nước mắt rơi xuống, cô mím môi, sau khi tâm trạng khôi phục lại mới khẽ gật đầu với Thẩm Liệt, giọng điệu có hơi cứng ngắc nói lời cảm ơn.

“Nghe miễn cưỡng quá.” Thẩm Liệt ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác, anh không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, cúc áo ở cổ được mở ra, cổ áo rũ sang một bên, anh nhấc chân đi tới cách cô vài bước thì dừng lại, nhìn cô, dường như có chút không hài lòng.

Đúng thật là có chút gượng ép. Trần Tĩnh An không thể không thừa nhận, cô đối với anh từ lời của bạn trai mà có chút thành kiến, hơn nữa anh vừa rồi rất bàng quang, nếu cô không nhờ giúp đỡ cũng không tính là chính nhân quân tử, nhưng dù sao đối phương cuối cùng cũng lên tiếng giúp mình nên Trần Tĩnh An mím môi dưới, lần này cảm ơn so với lần trước thành tâm hơn rất nhiều.

“Thẩm tiên sinh, cảm ơn anh.”

“Tần nhị đâu?” Thẩm Liệt chuyển giọng.

Trần Tĩnh An không kịp suy nghĩ làm sao anh lại biết về mình, mơ hồ đáp lại: “Trong đại sảnh.”

Thẩm Liệt khẽ khịt mũi, cũng không rõ trong lòng anh đang cảm thấy thế nào.

Trần Tĩnh An dường như ngửi được hơi thở của anh, giống như trong một ngày tuyết rơi đang lẻ loi độc hành nhìn thấy những nhành thông bị tuyết lớn đè bẹp, cái lạnh đập vào mặt, mùi gỗ ủ dột trong không khí lạnh lẽo, rất nhàng nhạt nhưng cực kỳ có tính xâm lược.

Nghe tiếng gọi của bạn trai văng vẳng bên tai, Trần Tĩnh An định lịch sự cúi chào rồi mới rời đi, thầm nghĩ không muốn vướng vào người đàn ông trước mặt chút nào, chỉ là lời vừa đến miệng đã bị chặn lại.

"Nếu đã đưa người tới đây, thì nên đảm bảo đưa người vể được. Người bạn trai này của cô xem ra không có năng lực." Ngữ khí chậm rãi, có ý trào phúng.

Trần Tĩnh An cau mày: "Cho dù là bạn trai, cũng không có nghĩa vụ phải để mắt đến người yêu mình 24/24."

"Nhưng ít nhất phải bảo vệ được cho bạn gái mình, thay vì để cô ấy gửi gắm hy vọng vào một người đàn ông xa lạ. Cô có nghĩ vậy không?"

"..."

Trần Tĩnh An nhất thời không biết phản bác như thế nào. Cô vừa nhờ lời nói của anh mà thoát hiểm, nhưng bây giờ, nói cái gì, nói như thế nào thì cô cũng là người thua thiệt.

“Anh ta có gì tốt mà cô phải ra sức bảo vệ đến vậy?”

Trần Tĩnh An nhìn thẳng Thẩm Liệt: “Tôi rất biết ơn anh vừa cứu tôi, nhưng tôi không có thói quen nói chuyện riêng tư của mình với người lạ.”

"Xin lỗi, tôi chỉ là muốn biết một chút."

Trần Tĩnh An từ trên mặt hắn không nhìn ra nửa điểm áy náy, lại nghe hắn nói tiếp: “Muốn biết làm sao để có bạn gái xinh đẹp như Tần nhị thôi mà.”

“Tiên sinh!” Trần Tĩnh An tức giận nói, dáng vẻ khi tức giận cũng xinh đẹp đáng nói.

Đôi mắt quả hạnh hơi nhếch, môi mím chặt, giống như một con thỏ có bộ lông xù.

Thẩm Liệt nhìn biểu cảm của cô lại càng thích thú, nói thẳng: “Tôi chỉ cảm thấy… anh ta không xứng với cô.” Khóe môi anh có chút ý cười, làm nổi bật vẻ lưu manh bất chính.

Im lặng một hồi, Trần Tĩnh An mới phản ứng lại, hiểu được đối phương đang nói gì, vừa mới gặp nhau đã có ý xúc phạm, đến bây giờ lại càng chán ghét, mới cảm thấy hắn cũng không khác gì vị "Đạt ca" kia, đều là một tên khốn, nhưng hắn lại là một tên khốn ăn mặc bảnh bao, ngoài địa vị cao thượng đó, cũng chỉ là hạ lưu nổi sóng tâm địa.

Vậy thì sao? Cô có nên cảm ơn anh vì đã “đề cao” mình như vậy không?

“Xứng đáng hay không không phải việc của anh.”

“Dù sao anh cũng chẳng phải người tốt gì.”

Trần Tĩnh An giận đến mức nói thẳng. Anh ta không phải là người tốt, nhưng trong mắt những người như vậy ngược lại giống như một lời khen.

Thẩm Liệt nhếch môi, không hề tức giận cũng không ngắt lời cô, nhìn cô mím môi nhướng mày tức giận, đuôi mắt hơi cụp xuống dường như rất kiên nhẫn, hắn thậm chí còn động viên cô nói tiếp.

Trần Tĩnh An làm một động tác rất nhỏ, nuốt nước bọt, ngẩng cổ, khuôn mặt lạnh lùng đầy cố chấp: “Nếu ngay từ đầu đã nhìn thấy, sao anh không đứng ra giúp đỡ?”

“Mà cũng phải, anh không đứng ra giúp mới là chuyện bình thường. Dù sao không phải người thân hay bạn bè, nên anh cũng không có trách nhiệm này. Đứng từ xa xem kịch, cảm thấy rất thú vị phải không?”

“Đúng là rất thú vị.” Thẩm Liệt đột ngột cắt ngang. Anh không cố ý chọc tức cô, đôi mắt mở to không hề che giấu.

Trần Tĩnh An gần như bị âm thanh này chặn lại, cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện đạo đức nhân tính với một người như vậy, bởi vì hắn có lẽ cũng không có.

“Vậy thì cảm ơn Thẩm tổng, cảm ơn anh cuối cùng lựa chọn lên tiếng, cũng cảm ơn anh không hoàn toàn mất đi nhân tính."

Cô nói quá nhanh, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ. Trần Tĩnh An nghiêm mặt, kỳ thật nói ra miệng cũng có chút hối hận, nhưng lời nói ra không rút lại được, chân tay cứng ngắc, rất nhanh cúi đầu nói cảm ơn, sau đó co cẳng rời đi, động tác lưu loát liền mạch như đã tập từ trước.

Cô cảm nhận được cảnh tượng phía sau mình, nóng đến mức tưởng chừng như quần áo sắp bốc cháy. Cô không dám nán lại lâu. Nói xong mới cảm thấy sợ, cô không dám khıêυ khí©h loại người này, nhưng giống như khi biểu diễn trên sân khấu, dù sợ đến đâu cô cũng không được lộ ra vẻ rụt rè khiến người ta chê cười.

Trần Tĩnh An ấy ưỡn ngực ngẩng đầu, vai duỗi thẳng, bước đi chậm rãi, không vội vã.

Thẩm Liệt không nhúc nhích, hứng thú nhìn theo bóng lưng người đang giả vờ bình tĩnh, tò mò liệu có thể lộ tẩy bước sai bước hay không, nhưng rất nhanh, bóng lưng biến mất ở chỗ rẽ. Cô ấy đã không làm vậy, đã cố gắng hết sức diễn trọn vai, giống như buổi biểu diễn hôm đó.

Thẩm Liệt rũ mắt, bóng tối rơi xuống mí mắt, hắn sờ qua bao thuốc lá rút

ra điếu châm lửa, khói thuốc hít vào cuộn vào răng môi, cay nồng êm dịu.

Hắn ngẩng đầu, để lộ yết hầu nam tính, những tia lửa lóe lên thật lâu rồi biến mất, xuyên qua khói thuốc mơ hồ, có thể nhìn thấy khóe môi nam nhân cong lên.