Chương 7: Mối tình đầu luôn đặc biệt

Tầng hai của câu lạc bộ khác với đại sảnh, ngưỡng cửa ra vào rất cao, điều kiện nghiêm ngặt và giới hạn số lượng người, chỉ có thành viên cao cấp mới được vào.

Thẩm Liệt trở về sau Giang Đạt vài phút, trên mặt thần sắc lạnh nhạt như thường, tiếp nhận gậy bi-a đã được bôi phấn từ bồi bàn, cúi người khai bóng. Cùng đều ra ngoài nghe điện thoại hút thuốc như nhau, Thẩm Liệt lại trở về sau Giang Đạt vài phút, chắc không nhất định thật sự đối với cô gái kia đặc biệt chiếu cố.

Giang Đạt nhìn thần sắc của hắn, giở giọng điệu đùa cợt ra kể chuyện vừa rồi, nhưng không dám đề cập đến Thẩm Liệt, dù sao đó cũng không phải là đối tượng hắn có thể nói nhảm.

Mà Thẩm Liệt cũng đúng như hắn nghĩ, không phản ứng, tự mình chơi bóng.

“Trần Tĩnh An? Bạn gái quý giá của Tần Nghi Niên?”

Giang Đạt cười một tiếng: “Bộ dạng cũng không tệ, có khí chất, đổi lại tôi tôi cũng cưng như bảo bối.” Đáng tiếc người kia kiêu ngạo, hắn có với cũng không tới.

Người trong cuộc cầm gậy, ám chỉ nói: “Cô gái đó không giống với cô gái bên cạnh cậu, là người đàng hoàng, tử tế, Tần Nghi Niên phải mất hơn nửa năm mới theo đuổi được. Cậu ở đâu ra đòi làm quen với người ta, Tần Nghi Niên sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Những lời này khiến cô gái bên cạnh Giang Đạt không vui, nửa giận nửa đùa, hỏi: “Không giống là không giống chỗ nào? Vậy thì em là ai?”

Giang Đạt cười lành, vui vẻ ôm vai cô xoa xoa: “Em à? Em là cô bạn gái hư hỏng của anh.”

“Đáng ghét!”

Mọi người xung quanh đều cười.

“Tần Nghi Niên lần này có vẻ nghiêm túc, nghe Tần Viễn Minh nói, em trai của hắn có ý định đưa bạn gái về ra mắt, dường như là sắp kết hôn.”

“Vậy là, so với nữ họa sĩ kia còn thích hơn?”

Trong giới này ít nhiều đều biết, chuyện là mấy năm trước, Tần Nghi Niên vì một tiểu họa sĩ mà quyết liệt từ mặt gia đình, cuối cùng, nữ họa sĩ kia bị đuổi đi, Tần Nghi Niên bị cắt đứt nguồn tài chính không bao lâu sau xám xịt trở về, từ đó về sau cũng nghe lời hơn nhiều.

“Cái này khó nói, nhưng xem ra, anh ta rất dụng tâm với cô họa sĩ kia.”

“Mối tình đầu mà, luôn có ý nghĩa đặc biệt.”

“Có gì đặc biệt, cậu còn nhớ mối tình đầu của mình tên gì không?”

Bị hỏi đến híp mắt cười, hắn làm bộ dáng suy tư: “Cậu muốn hỏi người nào?”

“?”

“Mỗi người đối với tôi đều là mối tình đầu.”

“Mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ.”

“.........”

“Tên là gì?” Một giọng nói trầm thấp lãnh đạm đột nhiên vang lên.

Giang Đạt mặt đầy hồng quang, còn đang nói bốc nói phét nghe tiếng thì dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Liệt, hắn cúi người thật sâu, xòe tay uốn cong các ngón, chậm rãi điều chỉnh góc độ của gậy bóng.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, tự hỏi không biết hắn đang hỏi ai, vẫn là có một người tương đối thông minh dẫn đầu thử dò hỏi: "Nữ họa sĩ kia sao?"

Không có tiếng đáp lại, không nói phải, cũng không nói sai.

Vì thế hắn mạnh dạn tiếp lời: “Từ Nhược Tình.”

Thẩm Liệt không nói gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh, một đánh ra, bi cái dẫn đầu va chạm cạnh bàn, vẽ ra một góc nhỏ thay đổi lộ tuyến va chạm với bi đen, bi đen lăn tròn tông vào bi vàng, tiếng va chạm nhẹ giòn vang, hai quả cầu một trước một sau lăn thẳng xuống lỗ, tạo thành một đường bóng đẹp khiến ai cũng vỗ tay hoan hô.

............................................

Lúc ra khỏi câu lạc bộ đã không còn sớm, bóng đêm qua kính xe giống như tranh mực bị ẩm ướt, đường phố ẩm ướt, tô điểm bởi ánh đèn màu quýt chiếu xuống bất quy tắc.

Trợ lý Kỷ Hoàng báo cáo lịch trình ngày mai, lịch làm việc dày đặc như mọi khi, Thẩm Liệt không có bạn gái, thời gian sinh hoạt và làm việc luôn được thay đổi.

Sau khi báo cáo xong, Thẩm Liệt đột nhiên ngước mắt lên hỏi về Tần Viễn Minh, con trai cả của Tần gia, anh ta đã nhiều lần muốn mời Thẩm Liệt dùng bữa không, tốn rất nhiều thời gian cho nên trợ lý Kỷ cũng không coi trọng việc này, không ngờ hôm nay Thẩm tổng chủ động nhắc tới, Kỷ Hoàng kịp phản ứng hỏi lại có anh ấy có muốn sắp xếp không.

“Ừ.” Thẩm Liệt dựa lưng vào ghế, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn trong bóng tối, ngũ quan càng lập thể.

Tần Viễn Minh vẫn luôn muốn liên lạc vớ Thẩm gia nhưng hồi lâu đều không có tin tức, không ngờ đột nhiên nhận được phản hồi, nói sẽ đồng ý dùng bữa, địa điểm do hắn sắp xếp.

Tần Viễn Minh rất thành ý, lựa chọn một nhà hàng ở khu vực xa xỉ nhất thành phố, biết rõ Thẩm Liệt chưa có gì là chưa thử qua, liền nghiên cứu sở thích của hắn, biết Thẩm Liệt có tiêu chuẩn ăn uống riêng, cho nên đã cho vận chuyển nguyên liệu nấu ăn bằng đường hàng không trong ngày để đảm bảo độ tươi mới, phương thức nấu ăn cực kỳ tối giản để duy trì hương vị nguyên bản của nguyên liệu nhiều nhất có thể. Tất nhiên, cũng phải chọn loại rượu ngon nhất và thời điểm thích hợp để pha rượu.

Tần Viễn Minh năng lực không tệ, rất biết xem xét tình thế, khi nhắc tới sự phát triển của Tần gia hiện tại, không khoe khoang tự cao tự đại, cũng không dối trá quá mức khiêm tốn, đem đề tài nói chuyện dẫn tới việc hợp tác, Tần gia thì tốt, chỉ là thiếu tài chính, anh ta nói rất nhiều nhưng Thẩm Liệt rất ít khi tiếp lời, chuyển sự chú ý lên món ăn và rượu.

“Loại từ năm 1995, có mùi hoa hồng và da thuộc, hương đầu tinh tế, nhàn nhạt, hương cuối nồng vị, mạnh mẽ.”

“Tần Tổng có nghiên cứu về rượu sao?”

“Đột nhiên gần đây có chút hứng thú, dù sao cũng chỉ là nhất thời, khiến Thẩm tổng chê cười rồi.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Thẩm Liệt đặt ly rượu xuống, hành động tinh tế, chậm rãi lau môi, nhắc tới khoa học kỹ thuật quang điện, Tần Viễn Minh cũng biết, Thẩm Liệt đại thủ mua vào 80% cổ phần, từ nay về sau sẽ vững vàng khống chế năng lượng mới cùng phân đoạn trung tâm bán dẫn trên dưới, ảnh hưởng thế cục cả nước, Tần gia không có khả năng chia nhau một miếng bánh, nhưng nếu Thẩm Liệt gật đầu đồng ý, chỉ cần một miếng nhỏ lọt ra từ kẽ tay của hắn, cũng đủ để thay đổi tương lai phát triển của Tần gia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Viễn Minh dâng trào, khi sắp đi vào mấu chốt cuộc trò chuyện, Thẩm Liệt chuyển giọng đổi chủ đề sang Tần Nghi Niên: “Mấy hôm trước tôi có gặp Tần nhị thiếu, hai người có vẻ không giống nhau lắm.”

Những lời này bất ngờ nói ra, cho dù là Tần Viễn Minh cũng không kịp phản ứng, bối rối một lát mới phụ họa cười cười, nói đứa em trai này của hắn không chịu tiến bộ, rõ ràng là cùng tuổi với Thẩm Liệt, kết quả lại khác nhau một trời một vực, đến nay vẫn là tâm tính trẻ con, thích chơi đùa không có định tính không khỏi làm cho người khác đau đầu: "Cũng không biết lúc nào nó mới chịu lớn làm cho tôi với ba mẹ bớt lo một chút?"

Thẩm Liệt không trực tiếp trả lời mà nhấp một ngụm rượu. Rượu thơm, hương thơm lưu lại trên môi rất lâu, rượu quả nhiên rất ngon, hắn nghiêng ly lắc nhẹ, rượu từ từ chảy ngược lại. Một hồi lâu sau, anh mới nói: “Cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải ra ngoài rèn giũa, lập nên chút thành tựu cho bản thân.”