Chương 12

“Đến.....” Dương Như Hân chợt hơi ngửa đầu, “hôm nay bà đánh chết cháu vừa vặn tiết kiệm sức treo cổ tự vẫn......” “Còn có cháu". Tam Ny cũng không sợ hãi chút nào ngửa đầu, “Nhị thẩm mỗi ngày cắn hạt dưa, không làm việc đều không cần bị đánh, chúng cháu mỗi ngày làm việc còn bị đánh, còn không bằng chết đi cho xong.....”

Dương Như Hân liếc mắt nhìn Dương Tam Ny, nha đầu này về sau nếu là bồi dưỡng thêm chút, một mình đảm đương một phía không có vấn đề gì.

Phùng Thải Nga lập tức chột dạ, vội vàng đem hạt dưa trong tay lặng lẽ nhét vào trong túi, trong lòng tự nhủ nha đầu chết tiệt này, làm sao lại liên luỵ đến mình.

Dương An thị vừa tìm được sợi đằng, nghe xong lời này vừa vặn sợi dây kia đang giơ lên vậy mà không biết có nên rơi xuống hay không.

Dương Bồi Lễ sắc mặt cũng khó nhìn.

"Nương a......” Phùng Thải Nga giật một cái, nhưng là vẫn tiến lên lần nữa giật một chút cánh tay Dương An thị, “Tùng ca nhi thi là đại sự, về sau có cơ hội sẽ dạy dỗ nha đầu chết tiệt này". Đại phòng mấy người sống chết nàng không thèm để ý, thế nhưng không thể không để ý đến con trai lớn khoa khảo, tương lai nàng còn muốn làm cáo mệnh đây này.

Thời đại này khoa khảo vẫn đủ nghiêm khắc, vẫn là gia tộc liên đới, kết quả không chỉ muốn học vấn, còn muốn nhân phẩm, muốn kiểm tra tú tài, thì nhất định phải có lão sư báo danh cho, tiếp đó còn muốn công danh thì tiến cử mới có thể kết quả, trong nhà cũng không thể có những sự tình bẩn thỉu mới được, lúc này nếu như náo ra Dương gia có người treo cổ tự sát, Dương gia danh tiếng sẽ xấu, ắt sẽ ảnh hưởng tới Dương Như Tùng.

Dương gia sở dĩ tốn sức bồi dưỡng người đọc sách như thế , là có nguyên do.

Nghe nói tổ tiên Dương gia cũng đi ra từ người đọc sách, cũng làm quan, cao nhất đã từng làm đến bộ thượng thư, nhưng mà không biết từ lúc nào đã xuống dốc , bất quá, hậu nhân Dương gia vẫn luôn nhớ kỹ tổ huấn, nhất định phải thật tốt bồi dưỡng con cháu đời sau đọc sách, tương lai chấn hưng gia tộc Dương thị.

Dương lão đầu cũng từ đầu đến cuối chưa quên tổ huấn.

Đầu tiên là nuôi dưỡng đại nhi tử Dương Bách Nhạc, đại nhi tử ngược lại là người cũng không chịu thua kém, thi tú tài trở về, thế nhưng không nghĩ tới là người đoản mệnh, sau đó liền đến đại tôn tử Dương Như Tùng tiếp tục bồi dưỡng, có thể nói đem tất cả tiền bạc tốn ở trên người hắn, đứa bé kia cũng cũng tạm được, ít nhất đã qua học trò nhỏ, mà năm nay nếu như qua thi viện, Dương gia có hai tú tài, cũng là một câu chuyện được mọi người ca tụng.

Tương lai nếu thi cử nhân, vậy thì thật sự để cho tổ tông nhắm mắt.

Bây giờ Dương Như Hân vậy mà lấy Dương Như Tùng tới làm bè, tự nhiên muốn cho đám người kia bất an.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân, trong thôn năm nay kết quả học sinh liền có hai người, đó chính là Dương Như Tùng cùng Quan Thanh Thư, mặc dù mọi người cũng không nói, kỳ thực trong lòng đều so sánh, đến lúc đó nhà nào thi đậu tú tài, thì nhà đó càng có mặt mũi......

“Lại đi lấy tiền......” Dương Bồi Lễ nặng nề thở ra một hơi, tiếp đó trầm giọng nhìn về phía con dâu, “đừng bởi vì nhỏ mất lớn......”

Dương An thị lần này thật sự không còn cách nào, đành phải xoay người lần nữa trở về, lại ném ra hai mươi đồng tiền: “nhiều như vậy, nhiều hơn nữa không có, muốn như thế nào thì tùy tiện......” Đạo lý này mặc dù nghĩ minh bạch, nhưng mà thật sự để cho nàng bỏ tiền, vậy còn không bằng cầm đao thọc nàng.

Dương Như Hân nhìn trên mặt đất có một đống đồng tiền, có chừng ba mươi mấy đồng, mặc dù không biết có đủ hay không, nhưng mà đoán chừng nhiều hơn nữa cũng không lấy được, lập tức buông lỏng tay Tam Ny ra.