Chương 13

Tam Ny vội vàng khom lưng nhặt đồng tiền lên nhặt ôm vào trong lòng. Sinh tử trước mặt, tôn nghiêm cũng đã không quan trọng.

"Muội đi thỉnh đại phu...... Tỷ đi chiếu cố nương......” Dương Như Hân liếc mắt nhìn Tam Ny, “đi nhanh về nhanh......”

Dương Tam Ny gật đầu, nhanh chân chạy ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm, tiền liền biến mất.

Đại phụ thôn Đông không có lang trung, có bệnh gì thì đi tiểu phụ thôn Đông tìm Lý lang trung, cũng may hai thôn là láng giềng, ở giữa cách một đầu sông, phía trên có cầu đá, đại phụ thôn Đông muốn tới núi phải đi ngang qua tiểu phụ thôn Đông, mà tiểu phụ thôn Đông muốn đi lên trấn hoặc huyện thành lại phải đi qua đại phụ thôn Đông, cho nên, lui tới lui đi cũng là mười phần thường xuyên.

Lý lang trung buổi sáng vừa chuẩn trị cho Dương Đại Ny, bây giờ cũng là lúc vừa trở về nhà chuẩn bị ăn cơm trưa, kết quả là trông thấy Dương Tam Ny vọt vào, lập tức nhíu mày: “Tam Ny, là đại tỷ ngươi không xong? Không nên ......”

“Lý thúc......” Dương Tam Ny lắc đầu, “Đại tỷ của cháu không có việc gì, lúc sau đã tỉnh lại, lần này là...... Là nương cháu..... Bị sốt cao.....”

"Ai ôi, bị bà ngươi đánh? Cái Dương bà tử kia là tìm đường chết......” Con dâu Lý nghĩa, Lý Lãnh thị nhịn không được thở dài một tiếng, “nhất định phải làm ra mạng người sao?”

“Thẩm, cháu biết người đau chúng cháu, nhưng mà lời này vẫn là chớ nói , vạn nhất bị bà biết......” Dương Tam Ny cười khổ một cái.

“Vất vả cho cháu .” Lý Lãnh thị thở dài, “thẩm đã biết, yên tâm đi.”

"Ta đi xem một chút......” Lý lang trung không nhiều lời, để đũa xuống mang theo cái hòm thuốc liền hướng đi ra bên ngoài.

"Phụ thân, con đi với người.....” Tiểu nữ nhi Lý Gia Diễm từ trong nhà chạy ra.

"Con đi làm gì?” Lý Lãnh thị vội vàng muốn giữ chặt tiểu khuê nữ.

“Con đi hỗ trợ phụ thân......” Lý Gia Diễm lại nhanh chóng chạy ra.

"Đứa nhỏ này......” Lý Lãnh thị thở dài, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, “rốt cuộc còn ăn hay không?” Nhưng vẫn đứng dậy đem đồ ăn bỏ vào trong nồi giữ lại.

"Tam Ny, đây là cha ta lần trước đi Lý gia trang xem bệnh cho người ta mang về, cho ngươi một khối......” Lý Gia Diễm nhìn thấy mẫu thân nàng không đuổi kịp tới, lúc này mới dừng bước, cùng Dương Tam Ny song song đi, từ trong túi móc ra một khối đường, “ ăn thật ngon......”

Dương Tam Ny lại lắc đầu: “ta không thích ăn......” Tiếp đó bước nhanh vượt về phía trước.

Lý Gia Diễm sửng sốt một chút, tiếp đó bĩu môi, trong lòng tự nhủ không thích ăn? Ngươi đã ăn qua sao? Người nào không biết người đại phòng các ngươi cơm ăn cũng không đủ no? Tuy nói ngoài miệng nhưng cũng không nhiều lời, mà là đem đường lại thu vào, bước nhanh đuổi kịp cha hướng về đại phụ thôn Đông đi đến.

Trong sương phòng Dương gia, Từ Tuệ sốt cũng bắt đầu nói mê sảng, dọa đến mấy đứa Nhị Ny khóc.

“Có gì phải khóc?” Dương Như Hân vào cửa liền quát một tiếng, “nương còn chưa có chết đâu......” Tiếp đó chạm vào trán Từ Tuệ, chườm lạnh hiệu quả cũng không tốt, lập tức nhìn về phía Dương Nhị Ny, “có rượu trắng không?"

“Rượu trắng?” Dương Nhị Ny sửng sốt một chút.

“Đại tỷ, đệ biết......” Dương Như Phong bỗng nhiên giật góc áo Dương Như Hân, “Trong phòng Nhị thúc có, thúc ấy uống rượu......”

Dương Như Hân nghe xong quay người đi ra bên ngoài.