Chương 2

Dương Đại Ny từ nhỏ đã thích Quan Thanh Thư, nguyên nhân là khi phụ thân còn sống đã từng nói đùa tương lại sẽ kết thân bị nàng nghe trộm được. Thân là trưởng nữ trong nhà, liền cho rằng nam hài này lớn lên đẹp thì sẽ là phu quân của nàng, cho nên nàng liền muốn đối tốt với hắn, chỉ tiếc về sau phụ thân nàng chết, chuyện này liền không có chứng cứ, người nhà Quan gia càng không thừa nhận chuyện này, vì thế con dâu Quan gia còn từng ở trước mặt mắng Dương Đại Ny không biết xấu hổ, mà Quan Thanh Thư càng nhìn Dương Đại Ny càng thấy phiền. Nhưng mà Dương Đại Ny lại bướng bỉnh, việc đã quyết định, coi như đυ.ng tường cũng không quay đầu, bị chửi bị đánh cũng không quay đầu. Lần này vì cõng rơm rạ, lại không cẩn thận ngã vào khe nước một cái ......

"Không ngờ lại là kẻ si tình". Dương Như Hân nhếch môi tự giễu, tiếp đó lại nhịn không được thở dài, Dương Đại Ny ơi Dương Đại Ny, sự bướng bỉnh của ngươi rốt cuộc phải trả giá bằng mạng sống của mình.Nàng nghĩ, Quan Thanh Thư nếu như biết Dương Đại Ny chết, liệu có từng áy náy không?

“Thật coi mình là đại tiểu thư ? Đi hai chuyến ngã một chút liền có thể ngất đi". Lúc này, bên ngoài có tiếng chửi rủa đứt quãng truyền vào “bây giờ lại còn dám tới ăn vụng...... Hết ăn lại nằm ...... Giữ lại các ngươi có lợi ích gì? Không bằng đánh chết đi".

“Nương, Đại Ny một miếng điểm tâm cũng chưa ăn, một mực làm suốt , bị ngã đầu mới hôn mê.” Âm thanh nhu nhược của một nữ nhân truyền đến “Trời nóng, cầu nương để cho con nấu cháo, chỉ lần này thôi van cầu nương".

"Ý của ngươi là ta không cho ăn? A? Chỉ có biết ăn, là quỷ chết đói đầu thai sao". Âm thanh nóng nảy truyền tới, “cái gì cũng không làm, mỗi ngày chỉ có biết ăn, trong nhà đều bị các ngươi ăn đến chết ...... Nuôi các ngươi không bằng nuôi con chó". Càng nói càng kích động, “Nuôi con chó còn có thể canh cổng , các ngươi có thể làm gì? Bây giờ lại còn dám cãi lại trưởng bối? Thật là một cái tai họa, đánh chết đều đáng đời". Tiếp đó chính là âm thanh đùng đùng truyền đến, ngay sau đó là tiếng khóc của nữ nhân.

"Bà nội, người đừng đánh nương”. Một thanh âm non nớt vang lên, “Cháu bảo đảm về sau làm nhiều, bây giờ đại tỷ đang cần đồ ăn".

"Bà, cháu cũng làm nhiều việc". Âm thanh non nớt tiếp tục vang lên.

"Lui ra". Âm thanh lão bà tử bỗng cất cao lên , “một đám tai họa, bồi tiền hoá...... Nhìn các ngươi liền thấy phiền".

Sau đó là tiếng khóc của một đám con nít.

"Lại khóc, liền đánh chết các ngươi, để các ngươi một lần khóc đủ". Âm thanh gầm thét lần nữa truyền đến, tiếp đó chính là âm thanh bộp bộp truyền đến, là thứ gì đó quất trên người phát ra.

"Nương, đừng đánh hài tử.” Dương Từ thị khóc kêu to dập đầu, “van nương..... Đều là con sai...... Nương đánh con đi ...... Là con cầm nửa bát cơm".

"Ai ui, đại tẩu các ngươi đây là khóc cái gì ? Làm như nương ngược đãi mọi người vậy.” Một âm thanh the thé vang lên, “đừng quên năm nay tháng chín, là đang đợi kết quả của Như Tùng , động một chút lại khóc không phải xúi quẩy sao? Chút phúc khí đều bị các ngươi khóc không còn".