Chương 3

Muốn nói lên đọc sách, Dương gia thật đúng là đi khác những gia đình khác ở trong thôn, Dương lão đầu một lòng muốn bồi dưỡng một người đọc sách, mấy người con trai cũng coi là có học, chỉ tiếc chỉ có đại nhi tử Dương Bách Nhạc vượt qua cũng đã trở thành trọng điểm để Nhạc giá bồi dưỡng, mặc dù thi hai lần mới trúng tú tài, nhưng mà đó cũng là ăn lương quốc gia chỉ là mệnh quá ngắn. Nhi tử không có hi vọng thì bắt đầu bồi dưỡng đời cháu .

Mặc dù nhị nhi tử Dương Bách Xuyên không phải đi học, nhưng mà con trai đại nhi tử Dương Như Tùng lại theo đại bá, bây giờ đã là học trò nhỏ tháng chín năm nay liền cùng Quan Thanh Thư tham gia thi viện, chỉ cần qua thi viện là tú tài, bất quá mới mười bốn tuổi, so với Quan Thanh Thư còn nhỏ hơn hơn một tuổi càng là trẻ hơn so với thời điểm đại bá đỗ tú tài.

Mặc dù Dương Bách Nhạc đã chết, nhưng mà nếu như Dương Như Tùng cũng trúng tú tài, Dương gia nhưng chính là có haitú tài, đó là điều đáng để kiêu ngạo, nếu như lại xuất hiện cử nhân, mộ tổ tiên bốc khói xanh, sẽt thấy đổi được địa vị .

Có thể coi là bây giờ còn chưa có trúng cử, nhưng mà Dương lão đầu ở trong thôn cũng sống lưng thẳng tắp, ai thấy đều sẽ khách khí chào hỏi.

Lúc này Dương An thị nghe sẽ ảnh hưởng đại tôn tử, càng phát hỏa, vùng sợi đằng cường độ càng lớn hơn: “cho các ngươi khóc...... Sao chổi, tai họa...... Giữ lại các ngươi liền sẽ lãng phí lương thực...... Nuôi con chó còn có thể trông nhà, các ngươi liền chỉ biết già mồm khi dễ ta...... Hôm nay đánh chết các ngươi, liền để các ngươi khóc đủ". Âm thanh đùng đùng vang hơn thế nhưng là không có tiếng khóc, thậm chí tiếng khóc của đứa trẻ cũng biến mất......?

Dương Như Hân thật sự là nằm không được ,tính tình nàng nóng nảy, không ưa nhất chính là khi dễ người , nhất là bây giờ bị khi dễ là thân nhân của thân thể này...... Bây giờ chính là thân nhân của nàng, vậy làm sao có thể nhịn được.

Nhưng bởi vì lâu dài chịu đói, thân thể này căn bản chính là không đầy đủ dinh dưỡng, sau khi ngồi xuống, trước mắt lập tức biến thành màu đen, vội vàng dùng sức nhắm mắt lại, lúc này mới khôi phục bình thường.

"Tỷ, tỷ cuối cùng tỉnh.” Lúc này một bánh bao nhỏ gầy gò đứng tại mép giường vội vàng nắm lấy tay Dương Như Hân, một bên vừa lau nước mắt vừa mở miệng, “nương........... Bà đang tức giận".Nương không để hắn ra ngoài, nói hắn thật tốt nhìn xem Đại tỷ, thế nhưng là hắn biết nương cùng các tỷ tỷ lại bị đánh .?

Dương Như Hân nhìn bánh bao nhỏ mặt đen trước mắt, đây là tiểu đệ của nàng ở thế giới này, anh trai của cặp long phượng thai, hẳn là mới 4 tuổi, nhưng nhìn như là hai tuổi, cổ chống đỡ một cái đầu to, trông giống với dân tị nạn ở Châu Phi, Dương Như Hân vừa nhìn lập tức nhíu mày.

Dương Như Phong phong bị đại tỷ nhìn có chút khϊếp đảm, theo bản năng lui về sau một bước: “Đại tỷ".

Dương Như Hân trong lòng thở dài, có ký ức là một chuyện, bây giờ thật sự nhìn thấy người thân như vậy, kinh ngạc là rõ ràng hơn, chỉ cần nhìn tiểu bất điềm trước mặt liền biết những người còn lại cũng không khá hơn chút nào, người nhà này thật đúng là không phải một cái chữ Thảm có thể hình dung, hazz, ông trời ơi, đây là để lại cho mình một cục diện rối rắm? Bất quá như vậy liền cố gắng sống tốt .

Phía bên ngoài tiếng mắng chửi một chút cũng không có yếu bớt, tiếng đánh người âm thanh càng vang dội.

Dương Như Hân đứng dậy xuống giường, đưa tay sờ đầu tiểu đệ một chút: “ở trong phòng đợi”. Còn mình thì quay người đi ra ngoài.