Chương 4

Trong viện, một nữ nhân có mái tóc hoa râm, đang nghiêm mặt dữ tợn quơ sợi dây đằng quật một nữ nhân, mà nữ nhân kia liều mạng đem mấy tiểu nha đầu bảo hộ ở trong ngực, tận lực không để sợi đằng đánh tới trên thân bọn nhỏ, mà chính nàng đã sớm tróc da bóc thịt ...... Đánh người là tổ mẫu thân thể này, cũng là chủ mẫu Dương gia Dương An thị, cụ thể khuê danh kêu cái gì nàng không biết, bất quá mười mấy dặm trong thôn nổi danh lão thái bà hùng ác, đặc điểm lớn nhất chính là vô lý càn quấy, nhiều năm trước, đã từng có người bởi vì nhổ rau dại của bà ở vườn bên cạnh, bà liền đứng tại cửa thôn một hơi mắng hai canh giờ, nghe nói từ ngữ mắng người không giống nhau, mắng thẳng Tương Na đang nhổ rau dại, mắng làm hoang mang lo sợ, cuối cùng vùng xà ngang treo cổ tự vẫn, cũng may bị người phát hiện kịp thời, ngược lại là không có xảy ra án mạng, bất quá Dương An thị cũng bởi vậy mà thành danh ,cho nên người trong thôn cũng không nguyện ý trêu chọc lão bà này.

Bị đánh là nương thân thể này Từ thị, khuê danh gọi Từ Tuệ, cũng là người đáng thương, ấu niên mất mẹ, về sau cha nàng Từ lão đầu tái giá, mẹ kế không phải là một người lương thiện, cảm thấy Từ Tuệ trong nhà là lãng phí lương thực, cho nên, vừa mười bốn tuổi liền bị mẹ kế vụиɠ ŧяộʍ“bán” đến đại phụ thôn Đông.

Bất quá, Dương Như Hân suy đoán, có mẹ kế nhất định có cha kế, Từ lão đầu nhất định là ngầm cho phép, bằng không cũng sẽ chẳng nhiều năm như vậy đối với khuê nữ chẳng quan tâm.

Cổ đại người đi học thật sự rất ít, một gia đình bên trong nếu là có một người đọc sách, thì sẽ là chuyện lớn, mọi người sẽ bỏ hết tiền ra để ủng hộ người đó.

Khi đó Dương Bách Nhạc thế nhưng cũng là một trong số hai hậu sinh, dáng dấp đẹp, thuở nhỏ đã hiếu học, Dương lão đầu đối với hắn là kỳ vọng cao, càng dốc hết sức lực cung ứng đứa con trai này.

Dương Bách Nhạc cũng không chịu thua kém, một đường thuận lợi thi đậu tú tài, đây chính là một vị tú tài duy nhất ở đại phụ thôn Đông, tất cả mọi người cho là Dương gia chẳng mấy chốc sẽ ra một vị quan gia, tiếp đó sẽ thay đổi địa vị .

Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng Dương Bách Nhạc ưu tú như vậy, vậy mà liếc thấy người môi giới mua bán Từ Tuệ, sống chết không phải nàng không cưới, cuối cùng không còn cách nào khác, Dương gia đành phải bỏ ra năm lượng bạc mua Từ Tuệ.

Trước kia trong thôn ba lượng bạc liền có thể có một hôn lễ tốt, năm lượng bạc thực sự quá đắt.

Huống chi, mua con dâu cũng không phải là một niềm vinh quang, cũng chỉ có người không lấy được mới phải mua, tỉ như những người trong núi sâu, những người nghèo không có cơm ăn, biết xài tiền mua một đứa con dâu, tiếp đó là huynh đệ cộng thê mua vì nối dõi tông đường.

Thậm chí những giá đình kia thời điểm mai mối cũng sẽ không cân nhắc nữ hài tử không cha không mẹ vì họ cho rằng đây là điềm xấu.

Dương gia mặc dù không giàu có, nhưng mà tốt xấu có hơn 20 mẫu đất, Dương Bách Nhạc bản thân là tú tài, vậy mà mua một nữ nhân không cha không mẹ khiến lão Dương ở trong thôn đều cảm thấy mất mặt.

Dương gia lão Nhị bởi vậy hết sức không thích Từ Tuệ, bọn hắn không cảm thấy là lỗi của con trai, mà là cảm thấy Từ Tuệ là hồ ly tinh câu dẫn mê hoặc đại nhi tử.

Cho nên, Dương An thị cả ngày không có hoà nhã, đánh chửi cũng là chuyện thường ngày, nhất là Từ Tuệ liên tiếp sinh 3 cái tiểu nha đầu đều không con trai, thì càng không chào đón nàng......