Chương 27

Thừa dịp mọi người ngủ trưa, Dương Như Hân lần nữa tiến vào không gian của mình, gõ gõ một chút, vẫn là không hề phát hiện thứ gì, có chút nhụt chí, cuối cùng để nửa bát nước nóng ở bên trong, nàng muốn kiểm tra một chút cái không gian này có công năng đặc biệt gì. Một thời gian nữa lại vào xem nước nóng có thể lạnh không.

Quan gia.

"Đi gọi ca của ngươi ra ăn cơm.” Quan Đồng Thị đem đồ ăn bày xong, liếc mắt nhìn khuê nữ.

“A.” Quan Thanh Nguyệt quay người đi ra khỏi bếp, nhưng mà rất nhanh liền trở về, “ca nói không đói bụng......”

“Sao có thể không đói bụng?” Quan Đồng Thị nhíu mày, để tạp dề xuống đích thân đi qua gõ cửa, “buổi sáng cõng mấy chuyến rơm rạ, mau ra đây ăn cơm, giữa trưa ăn no rồi, buổi chiều mới có tinh thần.”

Quan Thanh Thư bất đắc dĩ, đành phải ra khỏi phòng.

Đồ ăn rất đơn giản, cháo khoai lang, một đĩa bánh bột ngô, một đĩa bánh bột mì, một đĩa tương dưa leo, một đĩa rau cải xôi xào, còn có một chén nhỏ thịt kho tàu.

Quan Đại Niên cùng Quan Thanh Thư trong chén còn thêm một quả trứng gà luộc.

Quan Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn trứng gà, tiếp đó cưỡng ép đem ánh mắt dời đi, trước tiên kẹp một khối thịt kho tàu vào bánh bột ngô bắt đầu ăn cơm.

“Nha đầu chết tiệt kia, đó là chuẩn bị cho cha và ca của ngươi, ngươi ăn cái gì mà ăn?” Quan Đồng Thị cầm đũa muống gõ.

Quan Thanh Nguyệt lại nhanh chóng đứng dậy cách xa phạm vi công kích của Quan Đồng Thị.

“Nương, để muội muội ăn đi.” Quan Thanh Thư ngăn cản Quan Đồng Thị, lại kẹp một khối thịt đặt ở trong chén Quan Thanh Nguyệt, “nhiều như vậy, muội muội ăn cũng không thiếu đâu.”

"Vẫn là ca ca tốt với muội.” Quan Thanh Nguyệt lập tức nhếch miệng nở nụ cười.

"“Nó ăn cái gì mà ăn?” Quan Đồng Thị trợn nhìn khuê nữ một mắt.

“Nương, chờ ngày mùa qua, con liền đi trên trấn đọc sách, cha cũng muốn ra ngoài làm công, trong nhà chỉ người cùng Nguyệt nhi, không có muội ấy giúp đỡ nương sẽ mệt mỏi?” Quan Thanh Thư nở nụ cười, “đúng không cha?”

“Ừ, không phải chỉ có một khối thịt sao? Nhanh ngồi xuống ăn cơm.” Quan Đại Niên không nhịn được xua tay.

Quan Đồng Thị cũng không nói cái gì nữa.

Quan Thanh Nguyệt thì vui vẻ ăn thịt kho tàu.

"Hôm nay chúng ta đem hai mẫu ruộng thu thập xong, đến mai con trở về trên trấn, còn dư lại trồng bắp cùng đậu, có ta cùng nương với em gái ngươi là đủ rồi.” Quan Đại Niên đối với chuyện ăn uống chưa bao giờ quản, ngược lại không phải hắn ăn uống ít là được rồi, hắn quan tâm nhất vẫn là việc đọc sách của con trai, “còn có hai tháng liền thi, an tâm đọc sách mới là chính sự, con xem Dương gia Tùng ca nhi thế nhưng là không có trở về.”

“Đúng vậy, chậm trễ một ngày nhưng là so với người ta không phải là mất đi một ngày đâu.” Quan Đồng Thị cũng gật đầu, “chỉ cần con có tiền đồ, chúng ta mệt mỏi đi nữa cũng đáng.”

Quan Thanh Thư liếc mắt nhìn Quan Đại Niên cùng Quan Đồng Thị, tiếp đó gật đầu "Vâng".

Nghe được nhi tử đáp ứng về trấn, Quan Đồng Thị lập tức lộ ra nụ cười, con của nàng sẽ không nên ủy khuất ở trong một cái thôn nhỏ: "trên trấn, có cậu mợ chiếu cố, chúng ta cũng yên tâm......”

Quan Đại Niên cũng lộ ra nụ cười, anh em vợ Na Đại đối với Thanh Thư, có thể nói so với bọn hắn đều tốt, đương nhiên, trong này là có nguyên nhân.

Anh rể hắn Na Đại cùng em vợ Đồng Cương từ nhỏ đầu óc nhạy bén, từ nhỏ đã ở trấn trên làm tiểu nhị một tiệm tạp hóa, cửa hàng của lão bản có một đứa con gái, chưởng quỹ kia cũng đoản mệnh, nữ nhi vừa thành thân có 2 năm liền bị bệnh qua đời, cho nên, Đồng Cương liền trực tiếp thu mua cửa hàng, mình làm chưởng quỹ.