Chương 28

Chỉ là thời gian qua Đồng Cương sống mặc dù không tệ lắm, bất quá dòng dõi có chút khó khăn, thành thân 3 năm, Lưu thị mới sinh một khuê nữ, sau đó, không còn thấy gì nữa. Mấy năm trước vẫn luôn cầu y hỏi thuốc, tiền kiếm được đều xài hết, cũng không có hiệu quả, làm cho Lưu thị cũng không ngẩng đầu lên được.

Bất quá về sau gặp phải một người bán tiên, cho một phương thuốc dân gian, bảo là tìm một nam hài ra đời vào giờ đặc biệt, cần lấy ba giọt máu thì mới sử dụng được thang thuốc này.

Trùng hợp là, canh giờ tính ra đúng lúc là ngày Thanh Thư sinh.

Mặc dù cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng mà Quan Thanh Thư vẫn chủ động cắt ngón tay nhỏ ba giọt máu của hắn cho mợ.

Kết quả, hai tháng sau vậy mà thật sự liền chẩn ra mang thai, năm thứ hai liền thật sự sinh ra một nhi tử, bây giờ tiểu tử kia tên Đồng Thụy đã 3 tuổi.

Vợ chồng Đồng Cương coi Quan Thanh Thư như ân nhân, nhất là Lưu thị, người cháu ngoại này so nhi tử còn thân hơn, bằng không, nhà hắn có thể nhẹ nhàng như vậy cung ứng một người đọc sách?

Đồng Cương còn nói, chỉ cần Thanh Thư có thể thi đậu, về sau kinh phí vào thành hắn lo hết.

"Mặc dù Đại cữu cùng đại cữu mẫu đối tốt với con, con cũng không thể tùy hứng.” Quan Đại Niên cảm thấy có mấy lời muốn nhắn nhủ, dù sao đây cũng chính là giáo dưỡng nhà Quan gia.

"Yên tâm đi cha, con đang dạy Thụy nhi nhận thức chữ .” Quan Thanh Thư gật đầu.

"Vậy là tốt rồi......” Quan Đại Niên vui mừng gật gật đầu.

"Nương, lúc nào con cũng đi trên trấn ở nhà đại cữu hai ngày thôi?” Quan Thanh Nguyệt mở miệng, “lần trước biểu tỷ còn nói phải cho con mấy cái hoa văn tử mới.”

"Chờ hai mẫu ruộng trồng trọt xong lại nói.” Quan Đồng Thị trợn nhìn khuê nữ.

“Đây chính là người nói, đến lúc đó cũng đừng đổi ý.” Quan Thanh Nguyệt nghe xong liền vui vẻ.

"Nha đầu chết tiệt kia, lúc nào ta đổi ý?” Quan Đồng Thị đưa tay vỗ trán nữ nhi một chút, “còn nếu không có việc gì cùng biểu tỷ học một ít, xem người ta thêu thùa nhìn lại con xem ...... Có hoa đẹp đến đâu cũng lãng phí......”

Quan Thanh Nguyệt nhịn không được cong miệng, thế nhưng rất thức thời không nói gì nữa, bởi vì lại nói tiếp, mẹ nàng bảo đảm sẽ không để cho nàng đi , cho nên vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn.

“Nương, hôm nay ta nhìn thấy Tam Ny nhà Dương gia chạy hai chuyến qua tiểu thôn Đông.” Quan Thanh Nguyệt một bên rửa chén, một bên cùng Quan Đồng Thị nói chuyện phiếm, “cũng không biết ai muốn chết.....

Đứng ở trong sân, còn chưa có vào nhà, Quan Thanh Thư nghe thấy hết, lập tức toàn thân cứng ngắc, chẳng lẽ Đại Ny gặp nguy hiểm?

“Chuyện nhà họ tốt nhất ít hỏi thăm.” Quan Đồng Thị sầm mặt lại, “nhất là trông coi ca của ngươi, bớt nói đến cái con tiểu tiện nhân kia, bằng không, ta đánh chết ngươi......”

"Đã biết, con không phải là trước mặt nương mới nói chuyện sao?” Quan Thanh Nguyệt bĩu môi, kỳ thực nàng cũng không ưa thích Dương Đại Ny, giống như đầu gỗ, nửa ngày không nói một chữ, càng làm cho nàng chán ghét là, mỗi lần trông thấy ca của nàng liền như thuốc cao da chó, cũng không soi mặt trong nướ© ŧıểυ mà nghĩ đức hạnh của mình, còn nghĩ làm chị dâu nàng? Nằm mơ giữa ban ngày.

"Thanh Thư, con định đi đâu?” Trong viện truyền đến âm thanh của Quan Đại Niên.

Quan Đồng Thị lập tức sững sờ, không kịp lau tay cứ thế đi ra khỏi bếp, đã nhìn thấy Quan Thanh Thư đứng ở cửa viện chuẩn bị ra ngoài, mà Quan Đại Niên đang một mặt tức giận nhìn chằm chằm hắn.

"Con đi ra ngoài một chút......”

"Thanh Thư, nếu là hôm nay con dám ra ngoài, dám đi tìm nha đầu Dương gia coi như Quan Đại Niên ta không có đứa con trai này, coi như ta tuyệt hậu......” Giọng Quan Đại Niên không cho phép một chút kháng cự nào.