Chương 33

Dương Như Hân nghiêng người một cái tránh ra, tiếp đó liền đem rổ bắt được, bằng không đập xuống đất, cái rổ này cũng phải tan thành từng mảnh, không khỏi thầm than một tiếng, lão thái thái này khí lực quá lớn. Từ Tuệ lập tức thở dài một hơi.

“Đại Ny, chờ ngày mùa kết thúc, tiểu thúc đi làm công việc, đến lúc đó mua trứng gà cho cháu ăn.” Dương Bách Tường nhìn Dương An thị tiến vào phòng chính, vội vàng chạy tới, thấp giọng an ủi Dương Như Hân.

Dương Như Hân nở nụ cười: “vậy thì cám ơn Tiểu Ngũ Thúc , nhưng mà người vẫn là chớ cùng chúng ta đi lại quá gần, bằng không, bà không biết lúc nào lại nổi điên.”

Ánh mắt Dương Bách Tường trầm đi một chút, lập tức cười khổ một tiếng: “Ngũ thúc đã biết.”

“Đi thôi thời điểm không còn sớm nữa nhanh chóng xuống đất, xuống núi đi thu thập đi, đến mai còn cày đất trồng đậu.” Dương lão đầu cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đi qua cầm nông cụ, liếc mắt nhìn Dương Bách Tường.

Dương Bách Tường vội vàng lên tiếng, sau đó cùng đi.

Một mực ghé vào phía sau cửa nghe lén, Phùng Thải Nga xem hết chiến đấu, cũng vội vàng quay người trở về phòng ngủ, hừ, muốn đem trứng gà lưu lại? Không có cửa đâu, ai nha, đêm nay lại có thể ăn trứng gà, thật tốt.....

Dương Như Hân híp mắt một chút, người một nhà thực sự bạc bẽo, xem ra, phải nghĩ biện pháp phân gia mới được, bằng không, mấy mạng người đại phòng, chỉ có thể như chó, nói không chừng còn không bằng chó đâu.

Nhị Ny, Tam Ny cũng là gương mặt âm trầm, vui mừng lúc trước nhận được trứng gà đã sớm không còn sót lại chút gì.

Dương Như Hân sắc mặt cũng có chút khó nhìn.

"Đại Ny, nương.......” Từ Tuệ bỗng nhiên cũng có chút luống cuống.

“Nương, mấy cái trứng gà là dùng mệnh của con đổi lấy.” Dương Như Hân sắc mặt có chút khó coi, “vừa rồi con còn nói muốn lấy cho các đệ đệ muội muội nấu trứng gà ăn, kết quả, người liền mang ra ngoài......”

"Nương...."

“Nương, đây là lần cuối cùng.” Nhìn Từ Tuệ một bộ dạng hèn yếu, Dương Như Hân vừa tức vừa hận, nhưng lại có chút thương nữ nhân này, cuối cùng vẫn là thở dài, “về sau người muốn làm gì, tốt nhất hỏi qua con......” Nói xong trực tiếp vào phòng.

"Đại tỷ, tỷ......” Dương Nhị Ny có chút không đồng ý thái độ của Dương Đại Ny.

"Tỷ cái gì mà tỷ. Về sau nói chuyện với ta tốt nhất nên thẳng thắn, đừng có mà hàm hồ" Dương Đại Ny trừng mắt, “tỷ nói cho các muội biết, nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng.” Nhìn lướt qua đám người, “nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn như cũ bị đói bị đánh, vậy tại sao còn muốn nhẫn nhục chịu đựng?”

Dương Nhị Ny cắn môi không biết trả lời thế nào.

"Về sau nếu như muốn sống sót, liền cứng rắn cho tỷ, nếu còn như thế đừng trách ta trở mặt không quen biết.” Dương Như Hân lần lượt liếc nhìn mọi người trong nhà, mấy người này nếu không chấn chỉnh, về sau nàng ở phía trước chiến đấu bọn họ lại quấy phá ở phía sau, chuyện như vậy nhất định phải ngăn chặn.

Mấy người không nghĩ tới Dương Như Hân quá cường thế, cũng chưa từng nhìn thấy qua Dương Như Hân hung hăng như vậy, đều có chút thấp thỏm, mà tâm Dương Đại Ny cùng Tam Ny đều treo lên, không nói chuyện.

“Nương biết, nhưng mà, nương không muốn để cho con bị đánh......” Nước mắt Từ Tuệ cộp cộp rơi xuống, “nương không có bản lĩnh...... Bảo hộ không được các con......”

Tâm Dương Như Hân lập tức hơi run lên, ý thức được chính mình mới vừa có chút kích động, một phòng bị chèn ép đã thành thói quen, duy nhất chỉ có khát vọng chỉ là mỗi ngày không bị đánh?

“Vừa rồi con nói chuyện có chút nặng lời.” Dương Như Hân lập tức thở dài "con xin lỗi nương".