Chương 34

"Không sao, không có việc gì.” Từ Tuệ vội vàng lắc đầu, “là nương không tốt......” “Được rồi.” Dương Như Hân phiền nhất là một bên vừa khóc vừa nói chính mình không tốt, nếu biết không tốt, vậy thì đổi, khóc có tác dụng gì? Vội vàng đưa tay chặn lại, “nương vừa tỉnh lại, trên người còn nhiều vết thương, Lý thúc nói, phải được nghỉ ngơi thật tốt, bằng không cơ thể liền suy sụp.” Kỳ thực nàng nghĩ tới ,trừ phi chính nàng nguyện ý, bằng không, trong cái nhà này bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ sẽ động đến một cọng tóc của nàng, nhưng mà tính toán một chút, mọi thứ cũng không thể gấp gáp, từ từ sẽ đến.

“Đúng vậy, nương, mau tới giường nằm.” Dương Nhị Ny cũng hồi thần, vội vàng tới đỡ Từ Tuệ, “bằng không, ba mươi đồng sẽ mất trắng......”

Từ Tuệ gật đầu, nàng cũng cảm thấy thân thể của mình trống rỗng.

Dương Như Hân nhìn về phía Tam Ny đang đứng như một cúc gạch một mực không lên tiếng: “hai quả trứng gà đâu?”

"Muội......” Dương Tam Ny lập tức cứng đờ.

“Muội cái gì.” Dương Như Hân bật cười một tiếng, “trong phòng chỉ có vài người, cũng chỉ có ngươi có đầu óc này ...... Nhanh chóng lấy ra, cho các muội nấu chín , ăn vào trong bụng mới an toàn nhất......” Quan Đồng Thị đưa tới 10 quả trứng gà, kết quả thời điểm đưa ra trở thành 8 quả, nàng cũng không cần nghĩ liền biết nhất định là Tam Ny giấu, Nhị Ny không có đầu óc, lá gan cũng không lớn, bé gái bốn cùng Như Phong quá nhỏ, hơn nữa còn vừa ngủ dậy, đoán chừng đều không biết chuyện gì đâu, càng sẽ không nghĩ tới những thứ này, chỉ có Dương Tam Ny có thể làm ra.

“Chỗ này.” Dương Tam Ny cũng biết không gạt được, vội vàng xoay người chạy tới góc tường, bên trong có một cái bình nhỏ, lấy ra ôm lên, từ bên trong móc ra hai quả trứng gà, “vừa rồi bà vừa lên tiếng, muội liền cất......” Nói xong như hiến bảo vật đưa đến trước mặt Dương Như Hân.

"Đại Ny, cái này......” Gương mặt Từ Tuệ lập tức hoảng sợ.

"Như thế nào? Hai quả này nương còn nghĩ đưa qua?” Dương Như Hân hơi nhíu mày.

“Không, không phải......” Từ Tuệ vội vàng lắc đầu, “nương muốn nói, đừng để bà phát hiện...... Nếu như phát hiện, liền nói là nương giấu......”

Dương Như Hân ngây ra một lúc, sau đó hơi thở dài: “con có phép tắc.” Nữ nhân này làm nàng vừa có chút tức giận, lại có chút đau lòng.

“Nương biết, nhưng mà, nương không muốn để cho con bị đánh......” Nước mắt Từ Tuệ cộp cộp rơi xuống, “nương không có bản lĩnh......”

"Người là một người mẹ tốt.” Dương Như Hân thở dài, cùng Nhị Ny đỡ Từ Tuệ nằm lại trên giường, “nhưng mà có một số việc cũng không phải người cứ một mực nhường là qua, con sẽ giải quyết tốt, nếu như các người không muốn, vậy con cùng lắm thì rời khỏi đây......” Nàng là Dương Như Hân, không phải Dương Đại Ny, rời nơi này, hẳn là sẽ không chết đói, huống chi, ở nơi này không bị chết đói cũng bị đánh chết.

“Đại tỷ, tỷ muốn đi đâu?” Bé gái nhỏ nhất nghe xong nói: “muội không để cho tỷ đi.” Nói xong dùng tay chặt nắm lấy góc áo Dương Như Hân.

Dương Như Phong mặc dù không nói chuyện, nhưng mà cũng tới níu lấy góc áo bên kia của nàng.

Tam Ny cũng trợn to mắt nhìn nàng, thậm chí mang theo một chút oán khí.

Dương Như Hân nhịn không được liếc mắt, nửa ngày công phu, mình vậy mà được hoan nghênh như vậy? Nhưng mà, tâm cũng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu hai tiểu đại nhân “đại tỷ nói chuyện như vậy, chỉ cần nghe lời, đại tỷ nơi nào đều không đi, về sau kiếm tiền mua cho Tứ Ny hoa cài đầu......”