Chương 35

Bé gái Tứ Ny lập tức cười. Từ Tuệ há to miệng muốn nói gì, thế nhưng phát hiện vậy mà mình không biết nói gì để phản bác.

"Ngủ đi, lúc ăn cơm con gọi nương.” Dương Như Hân liếc mắt nhìn Từ Tuệ, ngữ khí cũng nhu hòa xuống.

Từ Tuệ liền nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại mở ra, có chút thấp thỏm nhìn Dương Như Hân.

"Con cứ nói chuyện như vây, về sau chỉ cần mọi người không kéo chân sau, con nơi nào đều không đi.” Dương Như Hân thổi thổi sợi tóc dính trên trán.

Từ Tuệ lập tức nở nụ cười, sau đó liền thật sự ngủ thϊếp đi.

“Đại tỷ, tỷ thật sự không đi nữa sao?” Nhị Ny cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu.

“Không đi, tỷ còn phải đem các muội nuôi lớn, phải tìm nhà chồng cho nữa mà.” Dương Như Hân nở nụ cười.

“Không biết xấu hổ.” Tam Ny không nhịn được lẩm bẩm một câu.

"Ta nói tiểu nha đầu này, cố ý gây chuyện đúng không?” Dương Như Hân nhịn không được trừng mắt, “trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chẳng lẽ còn muốn làm lão cô nương? Vậy tương lai bớt đi một phần đồ cưới của ta......”

“Tỷ.......” Tam Ny bị Dương Như Hân nói có chút xấu hổ, nhịn không được dậm chân.

“Được rồi đừng giẫm, lại dậm chân sàn nhà lại sập.....”

“Không để ý tới tỷ nữa.” Tam Ny xoay người muốn đi, nhưng mà, vừa mới xoay người lại xoay trở lại, “trứng gà làm sao bây giờ?”

“Không phải không để ý đến tỷ sao?” Dương Như Hân buồn cười liếc mắt nhìn tiểu nha đầu, nhưng mà sợ đối phương thẹn quá hoá giận, vội vàng mở miệng, “không đùa nữa, tỷ tự nhiên muốn nấu ăn cho đỡ thèm.”

"Nấu như thế nào?” Nhị Ny lại nhíu mày, nàng cũng nhiều năm không có hưởng qua mùi vị trứng gà.

“Đương nhiên là nhóm lửa nấu.” Dương Như Hân hơi nhíu mày, “nhưng mà ban ngày nhiều người, vạn nhất bị bà nội biết liền hỏng, cho nên, đợi buổi tối tỷ nấu chín cho các ngươi ăn.”

“Vậy bây giờ trước tiên giấu đi.” Tam Ny vừa nói vừa đem hai quả trứng gà nhét vào trong cái hũ giấu đi.

Dương Như Hân bĩu môi, nha đầu hẹp hòi, nhưng cũng không có phản đối.

Bình thường nông gia vì tiết kiệm lương thực nên ăn hai bữa cơm, cơm tối là không có, đương nhiên, gia đình sung túc thì khác, nhưng mà thời điểm ngày mùa, mọi nhà sẽ ăn ba bữa cơm.

Bởi vì việc đồng áng không nhiều lắm, cộng thêm mùa hè ban ngày dài đêm ngắn, cho nên, sắc trời còn sáng, Dương Bồi Lễ cùng Dương Bách Tường đã trở về.

Dương An thị hết sức vui vẻ, liền gào to Phùng Thải Nga đi làm cơm, thậm chí còn từ trong nhà lấy ra hai đầu cá ướp muối đi chưng lên.

Dương Như Hân biết, bởi vì buổi tối những người khác trong Dương gia trở về, đây là thêm thức ăn.

Rất nhanh, trong viện liền vang lên tiếng nói chuyện, huynh đệ Dương Bách Xuyên cùng Dương Bách Phúc mang theo vợ con của mình trở về, người này hô cha người kia gọi mẹ, người này hô gia gia, người kia hô bà nội, mẹ nó vô cùng náo nhiệt.

Dương Như Hân tựa ở khung cửa ở hiên phòng mình nhìn xem bóng người nhốn nháo đầy sân, nhìn bầu không khí hài hoà, khóe miệng nhếch một vòng châm chọc.

“Đại Ny, thế nào lại đứng ở đây?” Một nam nhân trắng trẻo mập mạp trông thấy Dương Đại Ny, đưa tay chào hỏi một chút, “trong phòng Nhị thúc có mang về điểm tâm, đi qua ăn đi.”

“Vậy thì tốt quá, cảm tạ Nhị thúc.” Dương Như Hân muốn chính là lời nói này, lập tức cười vọt vào nhà chính.

Trên mặt bàn gian nhà chính có một vò rượu trắng, có hai cân thịt lợn, còn có mấy bao điểm tâm.

"Mày đang làm gì vậy?” Trông thấy Dương Như Hân ôm một bao điểm tâm, một nữ hài mặc váy màu làm nhạt bỗng nhiên kêu lên sợ hãi.