Chương 39

Mắt Phùng Thị Nga chợt lóe một chút "cơm chưa cùng cơm tối đều là thím làm." "Cút." Dương An thị nhảy dựng lên "theo lời tao nói chúng mày vô dụng thì vô dụng, trông thấy chúng mày lại phiền, cút ra ngoài......... Đêm nay chúng mày không có cơm ăn." Cơ thể Tam Ny co rúm lại một cái, theo bản năng trốn sau lưng Dương Như Hân.

"Đây cũng là ý tứ của ông." Sắc mặt Dương Như Hân lập tức lạnh xuống.

Dương Bồi Lễ nhíu mày "đừng làm ồn, xuống ăn cơm đi."

"Dựa vào cái gì?" "Cơm thà cho chó cũng không muốn cho bọn tiện nhân này ăn....." Dương An thị kêu gào lên, nhưng mà nghĩ đến lúc trước bị Dương Như Hân cầm cổ tay, cứ như thế không dám tiến lên động thủ.

"Được." Dương Như Hân cười như không cười nhìn Dương An thị "bà đã nói đến mức này, vậy đồ ăn này liền cho chó ăn đi." Sau đó lại nở nụ cười "nhưng mà chúng ta không có phân gia, tất nhiên chúng cháu đều họ Dương, đã làm xong việc nhưng không được ăn cơm, Tam Ny đi ra ngoài mời trưởng thôn cùng tam thúc công, tứ thúc công đến...."

Những người còn lại không phản ứng kịp, mà Dương Như Ngọc lại nhíu mày, trong lòng nghĩ đại đường tỷ thay đổi thật rồi, nói chuyện mắng chửi người như vậy mà không thay đổi sắc mặt, cơm này còn ăn nữa hay không? Không ăn thì đáng tiếc mà ăn thì bị nói thành chó, không khỏi ghét bỏ Dương An thị, quá ngu.

"Đại Ny, mày muốn làm gì?" Dương Bách Xuyên lập tức đứng lên, gương mặt trắng mập lúc này lại dị thường ngưng trọng "vì một bữa cơm mà muốn tất cả mọi người biết."

Dương Như Hân căn bản cũng không thèm để ý đến hắn, quay người lôi kéo Tam Ny muốn đi "nhanh, chúng ta cùng nhau đi mời, lúc này có khi mọi người đều đang ở nhà."

Dương Bách Xuyên đứng ở đó lập tức lúng túng, tức muốn xì khói, nhưng mà tự xưng là người đọc sách, cho nên làm giá không muốn chửi mắng.

"Đại đường tỷ." Dương Như Ngọc lập tức đứng lên, âm thanh nhẹ nhàng kia giống như chim sơn ca, cho dù ai nghe xong tâm tình cũng vui vẻ.

Dương Như Hân nhìn thiếu nữ chậm rãi đứng dậy, bằng lương tâm mà nói, cô em họ này dáng dấp xinh đẹp, không giống một cô thôn quê, nếu như nói là tiểu thư nhà nào đó cũng có người tin, chỉ là cô nương này đạo đức giả, trông nàng cười, cái nụ cười kia như nào cũng thấy giả tạo, giống như ...... sự khác biệt giữa hoa nhựa và hoa thật.

Hoa nhựa đẹp đến mấy cũng là giả.

"Chúng ta đều là người một nhà." Dương Như Ngọc đi đến trước mặt Dương Như Hân, bởi vì dinh dưỡng tốt, nhỏ hơn hai tuổi nhưng mà lại cao hơn Dương Như Hân một chút, "một bút viết thành văn, ông bà là trưởng bối, chúng ta coi như là tôn kính........"

Bốp bốp bốp. Dương Như Hân không đợi Dương Như Ngọc nói xong bỗng dùng sức vỗ tay.

Dương Như Ngọc lập tức sững sờ.

"Như Ngọc đường muội, muội nói quá tốt rồi, chắc chắn phải được vỗ tay." Dương Như Hân vỗ tay xong, liền nắm chặt hai tay Dương Như Ngọc, sùng bái nhìn đối phương, "nói có triết lý, không hổ là trưởng nữ của học trò nhỏ, một bụng nghĩ xấu."

Nước bọt Tam Ny liền trực tiếp phun ra, sém chút nữa bị nghẹn, nàng chợt phát hiện, đại tỷ mình vậy mà mồm miệng rất lanh lợi.

Gương mặt xinh đẹp của Dương Như Ngọc nháy mắt đỏ bừng, kinh ngạc nhìn Dương Như Hân, "đại đường tỷ, tỷ......", tróng nháy mắt hốc mắt đỏ bừng lên, bộ dạng trông thấy mà thương.