Chương 40

Kỳ thực nước mắt rơi không phải là giả vờ, mà là hai tay bị Dương Như Hân nắm, làm thế nào cũng không rút ra được, hơn nữa cũng có cảm giác tay của mình nhói lên, làm nàng không nhịn được mà rơi lệ. "Dương Đại Ny, mày muốn ăn đòn có đúng không?" Dương Như Bách đứng lên, hắn cùng Dương Như Ngọc là tỷ đệ sinh đôi, tỷ tỷ bị bắt nạt, tự nhiên cũng không khoanh tay đứng nhìn.

"Đúng thế, Dương Đại Ny, sao mày lại có thể khi dễ muội muội của mày." Phùng Thải Nga vội vàng xem xét bộ dáng khuê nữ, cũng đau lòng: "có làm sao không?"

"Một con sâu mọt không làm gì như thím thì câm miệng lại." Dương Như Hân quát to một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người, trước đó đã nói là thay phiên công việc cho nhau, nhưng mà mỗi lần đến nhị phòng đều là Từ Tuệ làm, ai cũng có tư cách mở miệng nhưng riêng Phùng Thải Nga là không được.

Phùng Thải Nga há miệng muốn nói gì đó nhưng mà lại không phát ra tiếng được

"Nếu nói về tỷ muội, thì đây mới là muội muội ta." Dương Như Hân chỉ Dương Tam Ny "Nói cho mọi người biết con thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, nương ta hôm nay hôn mê bất tỉnh, cứ sốt cao lên, các ngươi ở đây lại ăn ngon nhậu nhẹt, bây giờ cái đứa bạch liên hoa này còn ở đây nói hiếu thuận cái chó má gì....."

Cả nhà đều bị choáng váng trước lời nói của Dương Như Hân, cứ thế không ai dám mở miệng.

Dương Như Hân quay đầu nhìn về phía Dương Bồi Lễ "ông nội, lời trước kia cháu không nói đùa, ngược lại chân trần không sợ mang giày, nếu cháu mà chết đói, cháu sẽ kéo Dương gia xuống địa ngục......" Vừa nói vừa đẩy Dương Như Ngọc ra.

Dương Như Ngọc lảo đảo một chút, nếu không phải có cái bàn thì đã ngã xuống, mà cái tay bị đυ.ng trúng bàn nước mắt liền cộp cộp rơi xuống.

"Tiểu tiện nhân...." Dương Như Bách là một người bị chiều hư, mười hai mười ba tuổi là tuổi xúc động, xem xét tỷ tỷ bị đυ.ng rồi gào to nhào lên.

Mấy người xung quanh không ai ngăn cản, thậm chí giống Dương Ăn thị còn lộ ra ý cười, cảm thấy Dương Như Hân chắc chắn sẽ bị đánh.

Chỉ là, mọi người không nhìn thấy Dương Như Hân xuất thủ, chỉ nghe thấy tiếng âm thanh "rắc" tiếp đó là âm thanh như chọc tiết heo của Dương Như Bách.

Dương Như Hân một tay cầm lấy nắm đấm của Dương Như Bách, một tay khác giơ lên, cánh tay kia liền trật khớp.

"A, gϊếŧ người rồi...." Phùng Thải Nga xem xét cánh tay bị phế đi của con trai, lập tức la lên.

Ánh mắt Dương Như Hân liếc đến "không muốn để hắn chết thì câm miệng lại."

Tiếng gào của Phùng Thải Nga bị ném trở về.

Tam Ny trợn mắt há hốc mồm, cái này đại tỷ....

"Ta hôm nay dạy cho các ngươi biết, về sau ai khi dễ cô nhi quả mẫu đại phòng, ta sẽ liều mạng kéo người đó xuống địa ngục." Dương Như Hân sắc mặt trầm xuống liếc mắt nhìn Dương Như Bách "hôm nay chỉ dạy cho ngươi một bài học, nhớ kỹ, về sau thấy tỷ phải đi đường vòng, bằng không thì cho mày thành người cụt tay......" Nói xong, lại bóp cánh tay đối phương, "rắc" một tiếng sau đó liền trực tiếp buông tay.

"A" Dương Như Bách ngã ngồi trên mặt đất, khóc càng dữ dội hơn, "con tàn phế rồi..." Nhưng mà bỗng nhiên dừng lại, hoạt động cánh tay một lúc, "cánh tay không sao". Một đầu nước mũi đang ở trên môi, còn một đầu khác đang rơi tự do.

Có lẽ là cảm thấy ngứa, đưa tay chà sát một chút, kết quả nước mũi liền dính vào áo.