Chương 41

Khoé miệng Dương Như Hân co quắp, trong dạ dày có chút sôi trào. Không thể tiếp tục nhìn được nữa, quay người rời đi. "Đại Ny" Dương Bồi Lễ vội vàng quát to một tiếng.

Dương Như Hân dừng bước chân lại: "ông nội, có chuyện gì vậy?"

"Cầm cơm, ăn cơm". Dương Bồi Lễ hơi giật giật môi, muốn tận lực biểu cảm hoà ái một chút, nhưng mà căn bản không cười nổi, cho nên khuôn mặt có vẻ hơi quái dị.

"Ông, cháu không nghe rõ." Dương Như Hân hơi nhíu mày.

"Ông nói cháu cầm lấy cơm." Dương Bồi Lễ đành phải rống to một tiếng.

"Ông nội, ông sớm lên tiếng thì chả phải không có chuyện gì sao?" Gương mặt Dương Như Hân lập tức lộ ra ý cười, tiếp đó kéo tay Tam Ny "nhanh, mong chóng cảm ơn ông nội."

"Cảm ơn ông nội." Dương Tam Ny trong nháy mắt hoàn hồn, khôn khéo mở miệng.

Dương Như Hân thì cầm muỗm sắt trên bàn, múc một muỗng khoai tây đổ vào trong hũ, nhà bọn họ tổng cộng có ba cái hũ, một cái uống nước một cái ăn cơm, còn một cái để chưng, mặc dù cái hũ này không có gì đáng nói nhưng mà nó lại to, một muôi gồm khoai tây, đậu, thịt heo lại ở phía dưới nên múc luôn muỗm thứ hai.

Dương Ăn thị muốn nói cái gì, nhưng mà bị ánh mắt của Dương Bồi Lễ cản lại.

Đem cái hũ nhét vào ngực Tam Ny, còn mình thì lấy ba cái bánh bao ở phía trên, tiếp theo đi qua múc thẳng nửa bát trứng gà hành tây.

"Mày là đứa không có lương tâm, trứng gà là thứ mày có thể ăn được sao?". Dương Ăn thị nhịn không được trừng mắt, muốn xông lên "hôm nay tao liều mạng với mày...."

Kết quả bị Dương Bách Tường ôm lấy "nương, đừng nóng giận."

Dương Như Hân cũng bình tĩnh mở miệng: "bà, trứng gà này làm sao có, bà không phải không biết? Đây là dùng mạng của cháu đổi lấy, như thế nào, cháu không được phép ăn."

Dương Bách Xuyên cùng Dương Bách Phúc ngạc nhiên liếc nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng lại có người biết chuyện, ví dụ như Phùng Thải Nga, mặc dù hôm nay cảm thấy Dương Đại Ny như bị hồn nhập, nhưng mà vừa rồi lại dám khi dễ con trai của nàng, nàng sẽ không cho nó sảng khoái, lập tức bật cười "Đại Ny, cháu nói lời này thạt không biết xấu hổ, mỗi ngày quấn lấy Quan Thanh Thư, lần này thiếu chút nữa bỏ mạng, mặt mũi Dương gia đúng là không biết nên để vào đâu....."

"Nhị thẩm, cảm ơn thẩm đã nhắc nhở cháu, ở đây cũng không chỉ có cháu." Dương Như Hân nhíu mày, ánh mắt lướt qua Dương Như Ngọc.

Lời nói của Phùng Thải Nga lập tức bị nghẹn lại, muốn nói cái gì, thế nhưng mà ở sau lưng bị Dương Bách Xuyên giật một cái, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng.

Dương Như Hân không muốn tiếp tục tranh cãi với đám người này, sau khi thắng trận phải nhanh chóng rút lui.

"Ăn ăn cho chết đi...." Dương An thị ở phía sau tiếp tục mắng vài câu.

Dương Như Hân làm như không nghe thấy.

Trong sương phòng, bé gái bốn trông thấy tỷ cầm đồ ăn về lập tức vui vẻ, từ khi có kí ức, giống như chưa từng có cơm ăn nói gì đến trứng gà.

Đại tỷ thật lợi hại.

Nhị Ny một mực chú ý tình huống trên nhà, nghe thấy bên trong nói nhao nhao, nhưng bởi vì quá xa không nghe thấy, lúc này thấy đại tỷ đã về , vội vàng kéo Tam Ny lại "không ai bị đánh à?"

Dương Tam Ny lúc trước một mực ở trạng thái mịt mờ, lúc này mới hoàn hồn lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Dương Như Hân "Đại tỷ...."

"Đại tỷ thế nào?" Mắt Nhị Ny đều trợn tròn lên.