Chương 42

"Tỷ còn có thể như thế nào." Dương Như Hân quay đầu liếc nhìn hai tiểu nha đầu "đại tỷ muội không phát uy, bọn họ liền cảm thấy chúng ta là con mèo bệnh ......" "Thế nhưng mà, về sau chúng ta đoán chừng sẽ không có địa vị, ông bà lại càng không chào đón chúng ta....." Tam Ny có chút lo lắng nghĩ.

"Vậy ý của muội là chúng ta trước đó được chào đón?" Dương Như Hân bật cười một tiếng, hướng về phía Từ Tuệ bĩu bôi "có phải không còn một hơi thở nào mới chịu chào đón."

Tam Ny cúi đầu không nói gì.

"Tỷ nói cho các muội biết, người đối tốt với chúng ta, chúng ta phải tốt lại gấp bội, ví dụ như Lý thúc, tại thời điểm chúng ta khó khăn nhất không cần tiền xem bệnh." Dương Như Hân thở ra một hơi "nhưng mà đối với những người kia...." Nói xong bĩu môi hướng về phía phòng chính "nếu có thể thì tận lực tránh ầm ỹ, nếu không có khi sẽ phải trả giá bằng mạng mình đấy."

"Tỷ...." Nhị Ny nuốt nước bọt một cái "tỷ thật là đại tỷ sao?"

Dương Như Hân nhịn không được liếc mắt "tỷ không phải đại tỷ của muội, thế vì sao lại liều mạng với đám người cặn bã kia."

"Thế nhưng mà trước đó tỷ....."

"Đừng nói đến chuyện trước đó nữa." Dương Như Hân xua xua tay "tỷ cảm thấy trước kia cuộc sống của mình tốt, tưởng Quan Thanh Thư sẽ thành tướng công của mình, hắn đọc sách tốt, nói không chừng tỷ sẽ trở thành phu nhân của tú tài, tỷ nhịn một chút thì sẽ qua." Nói xong lại thở dài "nhưng mà người ta không thèm để ý đến tỷ, tỷ mặt dán mông lạnh không nói, còn sém chút nữa mất mạng...."

Nhị Ny cắn môi một cái, đúng thật là như này.

"Hôm nay tỷ hôn mê mấy canh giờ." Dương Như Hân quét mắt nhìn một đám người "tỷ nói với mọi người, tỷ ngay cả hắc bạch vô thường đều nhìn thấy.....", nói xong xoạch một cái "cầm cái dây xích to như này để tới buộc tỷ....."

"A! Đại tỷ. Tỷ không được chết." Bé gái bốn bỗng dưng ôm cánh tay Dương Như Hân khóc rống lên.

"Không khóc, đại tỷ sẽ không chết." Dương Như Hân dứt khoát ôm bé lên đùi "tỷ nghiêng đầu mà chạy, bọn hắn truy đuổi phía sau, lát sau sắp đuổi kịp, bỗng nhiên thấy một ngân châm thoáng qua, tỷ trở về...."

"Là Lý thúc châm cứu cho tỷ...." Tam Ny ngạc nhiên mở to hai mắt ra nhìn.

"Đúng vậy, tỉnh lại tỷ chỉ muốn sống tốt, con mẹ nó, Quan Thanh Thư không thèm tỷ, tỷ cũng không có hiếm lạ hắn..."

"Đại tỷ, về sau tỷ không thèm để ý Quan Thanh Thư nữa?" Tam Ny nhíu mày có chút không tin.

"Tất nhiên rồi." Dương Như Hân sờ lên khuôn mặt Tam Ny "con người không thể hồ đồ mãi được. Nhất là tỷ đã đi dạo một vòng Quỷ Môn Quan, trở về lại nhìn thấy mọi người bị đánh, lòng của tỷ đây...." Đang nói lại cảm thấy nghẹn ngào "tỷ chết đói, hắn còn không cho tỷ lấy một cái bánh bột ngô, tỷ dựa vào cái gì mà còn bám lấy hắn? Các muội thấy tỷ nói như vậy có phải không?"

"Đại tỷ, tỷ đừng khổ sở." Dương Như Phong nãi thanh nãi khí mở miệng "chờ đệ trưởng thành đệ sẽ bảo hộ tỷ."

"Tốt, về cháu chúng ta sẽ không buồn nữa." Dương Như Hân sờ đầu tiểu đệ "bây giờ đại tỷ sẽ che chở cho mọi người, chờ trưởng thành mọi người sẽ che chở tỷ."

Tóm lại dựa vào miệng lưỡi sắc bén, Dương Như Hân tẩy não thành công, cũng không biết có lừa dối bọn nhỏ là tốt hay xấu, nhưng mà nàng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng nữa.

"Được rồi, có chuyện gì hãy nói sau, bây giờ đi ăn cơm đã, hôm nay có đồ ăn ngon...."