Chương 44

Từ Tuệ nhìn dáng vẻ Dương Như Hân, liền biết mình không được khuê nữ chào đón, nhưng mà nàng thật sự không biết làm sao bây giờ? Cuối cùng chỉ có thể thở dài. Vốn dĩ không muốn đi ngủ, nhưng mà không biết có phải do vết thương hay là trong bụng có đồ ăn, sau khi ngừng nói, mí mắt lại nặng trĩu, cơn buồn ngủ lại cuốn tới.

"Vậy đi nằm ngủ đi." Dương Như Hân liếc mắt nhìn Từ Tuệ "việc gì cũng không sánh bằng sức khỏe."

Từ Tuệ gật gật đầu.

Nhưng vào lúc này, phía ngoài cửa phòng có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Từ Tuệ cũng lập tức mở to hai mắt.

Tam Ny vội vàng chạy tới mở cửa, nhưng mà rất nhanh lại trở về.

"Ai vậy?" Từ Tuệ lau mắt một cái, bởi vì ngáp mà chảy ra.

"Là tiểu Ngũ thúc". Mắt Tam Ny sáng lên, trong tay có một bao vải, mở ra, bên trong vậy mà có hơn chục con ve sầu nướng.

Mặc dù đã ăn cơm, nhưng mà, cơm nhìn thì nhiều chia ra thì cũng chỉ cho một người bình thường hơi no bụng mà thôi, cho nên, sau khi mở ra bao vải phát tán mùi thơm ra, lập tức mấy người trong phòng đều nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.

Dương Như Hân vội vàng tới cửa xem, phát hiện tiểu Ngũ thúc không còn đứng ở cửa, không thể nịn được cười, trong lòng cũng ấm áp, tiểu Ngũ thúc có lẽ là người duy nhất trong gia đình này làm cho đại phòng thấy ấm áp, tồn tại.

Đóng cửa trở lại, Dương Như Hân đưa tay cầm lấy ve sầu nướng, phải ăn nhanh bằng không mùi thơm truyền đi, bị Dương An thị biết, đoán chừng lại không yên ổn.

Nhưng mà còn chưa có kịp đưa tay ra thì bị Dương Tam Ny đoạt mất.

Dương Như Hân lập tức kinh ngạc, tình huống gì đây?

"Muội không phải cố ý". Dương Tam Ny hơi lúng túng, vội vàng đem bao vải đưa qua "muội....." Đây là phản ứng tự nhiên, bởi vì trước đó, khi có đồ tốt, đại tỷ sẽ đem cho Quan Thanh Thư.

Dương Như Hân trong nháy mắt cũng đoán được nguyên nhân, lập tức có chút dở khóc dở cười.

"Đại tỷ, Tam muội không phải cố ý." Nhị Ny nhìn Dương Như Hân không nói lời nào, cho là nàng tức giận "lần trước tiểu Ngũ thúc nướng đậu, chúng muội đều không nỡ ăn, tỷ lại cầm đi cho Quan Thanh Thư, kết quả bị hắn ném toàn bộ ...."

"Đại tỷ, muội thật sự không cố ý......." Tam Ny đi về phí trước hai bước" tỷ đừng nóng giận, muội biết tỷ thay đổi rồi...."

"Haizz" Dương Như Hân thở dài "tỷ không giận muội, là giận tỷ của trước đây thật là hồ đồ."

"Đại Ny", Từ Tuệ nghẹn ngào một chút rồi mở miệng "Thanh Thư là một đứa bé tốt, nhưng mà....."

"Thế nhưng mà không có quan hệ với con." Dương Như Hân nhét một con ve sầu vào miệng Từ Tuệ, thành công khiến nàng ngậm miệng lại "thơm không?". Thứ này hàm lượng protein cao, dinh dưỡng tuyệt đối là tiêu chuẩn.

"Nương.....ăn no rồi, thứ này các con ăn đi...." Từ Tuệ liên tục xua tay, nhưng mà cái kia trong miệng lại không thể phun ra, mà trong lòng lại hết sức vui mừng, khuê nữ cuối cùng cũng hiểu chuyện.

"Bây giờ, còn nóng ăn mau lên, lát nữa nó nguội ăn lại tanh." Dương Như Hân cũng không để ý tới Từ Tuệ, mà gọi mấy bọn đệ muội "hơn nữa, thứ này thơm, một lúc bị người ngoài ngửi thấy, chúng ta không còn gì....."