Chương 45

"Nghĩa là chúng ta ăn vào trong bụng rồi, cũng không tiện nghi những người khác." Tam Ny gật đầu, sau đó hung hăng nhai hai con ve sầu trong miệng, giống như nhai kẻ thù. Bé gái bốn vội vàng nâng hai tay nhỏ lên che miệng lại, vừa nhai vừa nhìn Dương Như Hân cười hì hì.

"Muội như nào lại vui vẻ vậy?" Dương Như Hân cảm giác như tim mình tan chảy khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ đáng yêu đó.

Bé gái bốn nháy mắt đã mở to mắt ra rồi nói "nhìn đại tỷ vừa ăn, liền cảm thấy vui vẻ....."

Dương Như Hân hơi ngây ra một lúc, lại cảm thấy trong lòng chua xót, ăn một miếng mà thôi, mà đứa nhỏ đã vui thành cái dạng này, bỗng nhiên nghĩ tói điều gì đó:"Đúng rồi, còn trứng gà..."

"Đại tỷ, hôm nay không ăn." Nhị Ny lên tiếng "hôm nay đã ăn ngon rồi..."

"Muội cảm thấy có thể để đến ngày mai?" Dương Như Hân hơi nhíu mày.

Hai đứa nhỏ lập tức bị nghẹn lời, đại phòng bọn họ căn bản là không giấu được đồ vật gì, nói không chừng ngày mai sẽ có người đến lục lọi.

"Cho nên là ăn vào trong bụng mới đảm bảo nhất, hoặc là tìm một nơi kín đáo khác giấu đi....."

"Thế nhưng mà nơi nào là nơi kín đáo?" Tam Ny lầm bầm một câu.

Dương Như Hân trong lòng tự nhủ, có mà, trong không gian của nàng, nhưng mà không có cách nào nói ra được, chỉ có thể kẽ vươn tay "đem trứng gà cho tỷ, tỷ chạy ra ngoài tìm chỗ giấu, nếu như không tìm thấy thì tỷ nấu chín mang về, giấu vào trong bụng."

"Trong bụng....". Bé gái bốn vui vẻ lăn lộn trên giường một vòng.

Tam Ny do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn tin đại tỷ, đem hai quả trứng gà đưa cho Dương Như Hân.

"Các muội chờ ở đây." Dương Như Hân cầm trứng gà đi ra bên ngoài.

"Đại tỷ." Tam Ny kéo cánh tay Dương Như Hân, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

"Sao? Muội không thể tin đại tỷ một lần sao?" Dương Như Hân hơi nhíu mày lại.

Tam Ny lập tức buông lỏng tay ra.

"Các muội đóng cửa lại." Dương Như Hân sờ đầu Tam Ny, sau đó cầm cây đuốc đi ra ngoài.

"Tỷ....... tỷ cũng đừng ăn trộm." Tam Ny vẫn như cũ không buông tay.

Dương Như Hân sửng sốt một chút, lập tức có chút bất đắc dĩ lắc đầu "tỷ nói này Tam Ny, muội phải đối với tỷ có lòng tin mới được, trước đó tỷ làm cái gì đều đã qua, chúng ta phải nhìn về phía trước, đừng quên, kẻ địch của chúng ta ở bên kia....". Nói xong chỉ phương hướng phòng chính.

Tam Ny lập tức bĩu môi.

Dương Như Hân cũng mặc kệ, đẩy tay ra rồi đi ra khỏi cửa.

Từ Tuệ thở dài, trong lòng đè ép thành một ngọn núi nhỏ, đứa nhỏ này bỗng nhiên cường thế đứng lên, cũng không biết là tốt hay xấu.

Dương Như Hân ôm cái hũ ra khỏi phòng, nhưng mà phát hiện cửa đại môn đã chốt, nếu như nàng mở cửa thì phòng chính chắc chắn sẽ nghe thấy, cho nên liếc nhìn tường vây, cũng không quá hai mét, đối với nàng chi là chuyện nhỏ, tung người lộn một cái, trực tiếp ra bên ngoài.

Gia đình ở phía sau làng.

"Nương, người có phát hiện đại ca hôm nay sau khi trở về có điểm không thích hợp không?" Cố Ngôn nhỏ giọng mở miệng.

Phùng thị giương mắt nhìn "không thoải mái?" Nói xong đứng dậy "nương phải đi xem, nếu không thì trực tiếp mời lang trung...."

"Ai nha nương. " Cố Ngôn vội vàng kéo Phùng thị lại "con nói không thích hợp, chứ không phải không thoải mái. "

Phùng thị không ngốc, nghe Cố Ngôn nói xong, suy nghĩ một chút, lập tức mở to hai mắt "đúng vậy, hôm nay trở về còn nói với nương mấy câu, cơm tối cũng chủ động ăn, thậm chí còn hỏi sáng mai ăn gì....."

Cố Ngôn gật đầu.