Chương 46

"Đại tiếu gia đây là thông suốt rồi sao? " Phùng thị lập tức đỏ vành mắt "nếu là như thế, vậy thì quá tốt rồi, phu nhân dưới suối vàng mà biết chắc sẽ cao hứng,......" Cố Ngôn cũng cười, chỉ cần đại thiếu gia có thể vui vẻ, mù cùng tàn phế thì có làm sao? Ở trong lòng hắn, đại thiếu gia vĩnh viễn là tuyệt nhất, vĩnh viễn là người như tiên nhân.

Trong phòng, Cố Thanh Hằng chưa có đi ngủ, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng ở nông thôn lại không có cách âm, huống chi, hắn là người luyện võ, giác quan nhạy bén hơn người bình thường, mà sau khi mù thính lực của hắn lại càng tốt hơn, cho nên, dù nói thấp giọng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.

Dương Đại Ny nói không có sai, nếu như mình chết rồi, làm sao có thể xứng đáng với cái chết của mẫu thân, xứng đáng với sự liều mạng của nhũ mẫu. Còn có những người thị vệ đã chết kia nữa?

Không khỏi cảm thấy thật hổ thẹn.

Nhưng mà, sự hổ thẹn qua đi, trong lòng hắn bắt đầu có mục tiêu, có thể làm được cái gì đây, giống như là nha đầu kia nói, mắt mù nhưng tâm không mù, chân què nhưng tay không què, như vậy chắc chắn có thể làm được việc gì đó.

Con người chính là như vậy, không có mục tiêu sẽ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, một khi có mục tiêu thì sẽ trở nên sinh động hơn.

Nhưng mà bỗng nhiên, hít mũi một cái, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào: "A Ngôn."

"Đại ca." Cố Ngôn vội vàng đứng dậy đi vào phòng của Cố Thanh Hằng "sao vây?"

"Đã trễ như vậy, nương có đang đốt cái gì không?" Cố Thanh Hằng nhíu mày "tại sao có khói lớn như vậy?"

Cố Ngôn xem xét trong nhà, quả nhiên có mùi khói, vội vàng xem xét xung quanh "đại ca, là ngoài cửa sổ bay vào." Mùa hè, tất cả mọi người đều mở cửa sổ để thông khí, bây giờ cái cửa sổ ngoài kia không ngừng có khói bay vào, càng ngày đậm, doạ tới hắn nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

"Đi xem một chút, ai ở bên ngoài phóng hoả?" Lông mày Cố Thanh Hằng nhíu sâu hơn.

Cố Ngôn xoay người đi ra.

Phùng thị cũng phát hiện trong nhà có khói vào, vội vàng vào trong phòng của Cố Thanh Hằng :"đây là có chuyện gì xảy ra?"

"A Ngôn đã đi xem rồi, chắc là không có việc gì lớn." Cố Thanh Hằng lên tiếng an ủi.

Nhìn thiếu niên bình tĩnh ngồi trên xe lăn, Phùng thị cũng bình tĩnh lại, đại thiếu gia từ nhỏ đã trầm ổn, thông minh, tất cả phu tử đều khen hơn người, hơn nữa tâm địa cũng tốt, thế nhưng mà, con người giống thần tiên như vậy, tại sao lại gặp nhiều trắc trở đến thế. Hazz, ông trời đúng là mắt mù.

"Này, ngươi bắt ta làm gì?" Rất nhanh, trong viện truyền đến âm thanh của nữ nhân đang kháng nghị, sau đó, nhìn thấy Cố Ngôn đang kéo một nữ tử có khuôn mặt xám đen tới, nữ hài kia trong ngực còn ôm một cái đồ đen thui bẩn thỉu.

"Đây là........" Phùng thị nhíu mày.

"Chính là người ở sau nhà chúng ta phóng hoả." Cố Ngôn trầm giọng nói.

"Nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là ở sau nhà phóng hoả?" Dương Như Hân cảm thấy phiền muộn, nàng leo tường ra khỏi nhà, sau đó như một làn khói đến sau thôn, muốn tìm một chỗ nấu chín chứng gà. Nhưng mà mặc dù có trí nhớ thân thể này lưu lại, nhưng mà kiếp trước Dương Như Hân không biết quẹt diêm, đều dùng bật lửa và ga khí thiên nhiên, cho nên châm lửa kiểu này nửa ngày nàng mới biết bật, nhưng mà cỏ lấy được lại hơi ẩm ướt, bốc khói nửa ngày cũng không cháy. Chính nàng còn sặc khói, vừa mới cháy chút lửa nhỏ, kết quả bị người ta tóm chặt lôi đi.