Chương 47

"Đại Ny cô nương." Tuy Cố Thanh Hằng không nhìn thấy nhưng mà lại nhận ra âm thanh của nàng, lúc này mới ngạc nhiên kêu lên một tiếng "thế nào lại là cô nương?" Cố Ngôn nghe xong vội vàng nhìn kỹ khuôn mặt Dương Như Hân, sau đó cười xùy một tiếng, vậy mà là trưởng nữ đầu gỗ nhà Dương gia.

"Mắt mù chân thọt. Thì ra đây chính là nhà ngươi." Lúc này, Dương Như Hân mới phát hiện trong viện có xe lăn, Cố Thanh Hằng đang ngồi trên đấy, lập tức cười, còn đưa tay lau mặt một cái, lập tức biến thành con mèo hoa.

Phùng thị lập tức nhíu mày, đối với xưng hô của Dương Như Hân có bất mãn, vội vàng thấp thỏm liếc nhìn Cố Thanh Hằng, vừa muốn lên tiếng, Cố Ngôn lại xù lông, hướng về phía Dương Như Hân rống to "ngươi ăn nói kiểu gì vậy?"

"Ồn ào cái gì?". Dương Như Hân liếc nhìn Cố Ngôn "đây chính là sự thật mà, hắn chính là người mù chân què, còn không cho người khác nói." Tiếp đó đi tới trước mặt Cố Thanh Hằng "hai cái từ này mà còn không chịu nổi, vậy thì chết đi là tốt nhất....."

"Ngươi...." Phùng thị vội vàng tiến lên một bước, âm thanh đều run rẩy, đại thiếu gia gặp trắc trở lớn như vậy, vẫn luôn suy sụp uể oải, lỡ như bị đối phương kí©h thí©ɧ, vậy phải làm sao?

"Dương Đại Ny, sao ngươi lại nói những lời như vậy? Có tin ta đánh ngươi hay không?" Cố Ngôn cũng vọt lên tiếp lời.

"Tới đây, ta sợ chắc." Dương Như Hân lập tức sắn tay áo, thân thể này không khoẻ mạnh, nếu không cũng không bị tên tiểu tử này xách đến đây, về sau nhất định phải ăn uống dinh dưỡng, tăng cường vận động.

"Nương, A Ngôn." Cố Thanh Hằng chợt mở miệng "kỳ thực Đại Ny cô nương nói không có sai."

Cái gì? Phùng thị bà Cố Ngôn lập tức sửng sốt.

"Hazz. Con đúng là mắt bị mù, chân cũng què, người khác nói hay không nói, đây đều là sự thật, nếu như sự thật đấy mà không chịu nổi, vậy về sau.....", về sau như thế nào lại thông suốt, như thế nào tiếp nhận gióng gió?

Gương mặt Phùng thị lập tức vui mừng "Thanh Hằng, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi". Âm thanh Phùng thị có chút nghẹn ngào.

Dương Như Hân nhịn không được vui mừng "nghĩ thông suốt rồi? Không tệ, không tệ. Trẻ nhỏ dễ dạy." Nói xong đưa tay vỗ bả vai của đối phương" đúng vây, hãy nên sống cuộc sống của chính mình. Người khác nói gì là chuyện của người ta."

Cố Thanh Hằng sửng sốt một chút, Cố Ngôn liền đi qua đem cái tay Dương Như Hân đẩy ra "lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra."

Dương Như Hân sửng sốt một chút, mượn ánh đèn phát hiện ra, trên áo choàng của Cố Thanh Hằng in một dấu tay đen thui, lập tức có chút ngượng ngùng "cái kia, không cố ý." Lúc này mới phát hiện hai tay mình đen thui, đoán chừng lúc trước nhóm lửa dính phải.

"A Ngôn, không được vô lý." Cố Thanh Hằng khẽ quát một tiếng.

Cố Ngôn bĩu môi, nhưng vẫn lùi về sau hai bước, không nói gì nữa.

"Vậy, nếu là hiểu lầm thì ta đi trước nhá?" Dương Như Hân lười đứng ở đây, trứng gà còn chưa có nấu lên đâu.

"Chờ một chút " Cố Thanh Hằng bỗng nhiên mở miệng "Đại Ny cô nương, trễ như này ở ngoài nhóm lửa rất nguy hiểm."

Dương Như Hân bĩu môi, nàng đương nhiên biết là nguy hiểm rồi, ở đây cũng không có đèn đường, đường thì loang lổ, không cẩn thận liền bị trẹo chân, thế nhưng mà không có cách nào khác, không thể để trứng gà bị vỡ, ngược lại là nàng muốn đem trứng gà để vào không gian, nhưng mà lại nghĩ đến mấy ánh mắt khát vọng của đứa nhỏ, nàng quyết định vẫn là đem nấu, để cho bọn nhỏ ăn ngon một lần.