Chương 19

Lúc nửa đêm, Vân Chước cảm thấy có chút khó chịu nên mê man ngủ thϊếp đi.

Cô cảm nhận Sính Đình ngồi dậy, đưa tay lên mũi cô thăm dò, sau đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.

"..."

Vân Chước muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu như bị treo ngàn cân sắt, dù thế nào cũng không mở ra.

Cô lại nghe thấy tiếng Sính Đình khóc. Cô cảm giác có ai đó nắm lấy tay mình và banh mí mắt cô ra. Sau đó cô lại mê man, có ai đó rót thuốc vào miệng cô. Thật đắng, đến mức cô nôn ra tất cả đồ ăn đã ăn tối hôm trước.

"..."

Mục Thời Nghi ngồi trên ghế nhìn Vân Chước vẫn đang bất tỉnh, trên người vẫn còn dính bãi nôn của cô như cũ. Sắc mặt hắn bình tĩnh, không hề có chút bất mãn hay tức giận.

Hắn lấy chiếc khăn tay lau miệng cho Vân Chước, cẩn thận và dịu dàng. Hắn liếc nhìn con gái đang trừng mắt nhìn mình và khẽ thở dài.

Đó là lý do tại sao mọi người đẩy hắn ra ngoài để tắm rửa và thay quần áo.

"Hãy sắc thêm một chén thuốc đi, lát nữa ta sẽ cho nàng ấy uống!" Lúc hắn đang thay quần áo, Bạch Nhất Hiên đứng ở cửa, muốn nói lại thôi.

Mục Thời Nghi vươn tay nắm lấy tay vịn ghế, chuẩn bị để nghe tin tức xấu nhất:

“Huynh nói đi!”



"Sự tình nghiêm trọng hơn ta tưởng. Nếu không gặp ta, nếu phu nhân cứ tiếp tục uống loại thuốc cô ấy đang dùng, chưa đầy hai năm cũng sẽ chết!"

“Bệnh nan y, không có thuốc chữa sao?”

Mục Thời Nghi lại hỏi. Trong giọng nói của hắn có chút run rẩy.

"Uất ức, làm việc quá sức, xương cốt tổn thương, thương hàn nhập cốt, cho dù sau này có chữa khỏi cũng chưa chắc có khả năng mang thai!" Bạch Nhất Hiên nói xong, nhìn chằm chằm Mục Thời Nghi. Suy đoán xem hắn phản ứng thế nào.

Nhưng Mục Thời Nghi nhẹ nhàng thở ra:

“Còn có thể chữa khỏi phải không?”

"Phải tốn rất nhiều công sức, nếu phu nhân phối hợp uống thuốc, tâm tình vui vẻ, 80 đến 90% có thể khỏi bệnh, nhưng còn có thể có con hay không thì khó nói!"

"Vậy thì tốt!" Mục Thời Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đá lớn trong lòng đã đặt xuống. Không thể sinh cũng không sao, họ đã có Sính Đình rồi.

"Huynh không để bụng? Hay là nói huynh định cùng nữ nhân khác sinh con?" Bạch Dật Hiên không nhịn được hỏi.

"Không, ta không để bụng. Còn về nữ nhân khác thì, ha!" Mục Thời Nghi bật cười thành tiếng. Chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi đến cửa:

“Lúc ở quân doanh, ta nhìn qua không ít quân kĩ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khỏa thân bị chơi đùa. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, phóng túng, hoang phí. Ta chỉ cảm thấy bẩn thỉu. Mỗi lần như vậy ta lại tránh xa hơn một chút, mắt không thấy lòng không phiền. Sau này trở thành tiểu tướng, cũng có kẻ ngốc tặng mỹ nhân cho ta, gầy hay béo đều có, ta cũng trả lời với mọi người là ta đã thành thân, trong nhà có kiều thê ái nữ, không cần thê thϊếp, mọi người cười bảo ta làm bộ làm tịch, cũng có người nói ta không biết điều, nói ta sợ vợ, cách trở muôn núi nghìn sông vui vẻ một chút thì có sao, nhưng những người này không biết, cho dù ta có hưởng thụ thì thế nào, chỉ cần ta không nói, chước chước cả đời cũng không biết.”



“Chỉ là ta không muốn, nếu thật sự muốn vui vẻ một lần, thì sẽ có lần thứ hai, ta ngay cả du͙© vọиɠ của bản thân cũng không khống chế được, làm sao có thể nói chuyện tình yêu? Cũng không có tư cách yêu đương.”

“Ta đã hứa hẹn với nàng ấy một đời một đôi, nên ta sẽ tuân theo lời hứa, ta đã hứa cho nàng ấy một đời bình yên nhưng ta đã thất hứa, lấy thêm một thϊếp thất sẽ khiến nàng khó chịu, đừng nói nàng sẽ bỏ ta mà đi, ta sẽ tự coi thường bản thân mình trước.”

Mục Thời Nghi vỗ vỗ vai Bạch Nhất Hiên,

“Huynh còn chưa gặp được người khiến huynh cam tâm tình nguyện tuân thủ lời hứa, đợi huynh gặp được thì sẽ hiểu, trên thế gian này có thể một lòng một dạ yêu thương lẫn nhau đến đầu bạc răng long là điều hạnh phúc và may mắn biết bao nhiêu.”

Hắn nhớ đến đôi giày mới đầu tiên mà Vân Chước làm cho hắn, cực kỳ vừa chân, tuyệt đối không đau chân, thậm chí còn thoải mái hơn những thứ hắn từng mang trước đây.

Hắn đã nhận được một hầu bao do Vân Chước thêu cho, nó rất tinh xảo và bền, tuy đã bạc màu nhưng hắn vẫn giữ gìn cẩn thận.

Bộ y phục mới mà Vân Chước may cho hắn thậm chí còn vừa vặn hơn.

Hắn và nàng lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên triền miên, lần đầu tiên nắm tay nhau, họ có rất nhiều lần đầu tiên và rất nhiều hồi ức đẹp.

Trên đời này mỹ nhân rất nhiều nhưng với hắn Vân Chước là đẹp nhất. Độc nhất vô nhị, có một không hai.

Hắn sẽ không và cũng không thể mất nàng.

Mục Thời Nghi chịu đựng đau đớn chậm rãi bước ra khỏi phòng, cúi người chậm rãi tiến vào gian phòng Vân Chước.

Chẳng bao lâu, trong nhà vang lên âm thanh dỗ dành con gái của Mục Thời Nghi...