Chương 20

Vân Chước mê man trên giường được đút thuốc vài lần mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cô từ từ ngồi dậy, nhìn đồ vật trong phòng, cô khẽ cau mày. Bàn, tủ đồ, ghế tựa, ghế con, bàn trang điểm và một chiếc giường La Hán bằng tre dưới cửa sổ lấp đầy căn phòng.

"..."

Vân Chước nhẹ nhàng thở ra. Bên cạnh giường đất có thêm một cái gác chân, trên gác chân còn có năm sáu đôi giày thêu đang chờ cô chọn.

"..."

Cô xỏ giày vào đi đến mở tủ đồ, trong tủ chứa đầy y phục, khố tử, đồ lót, tất vải, xếp chồng lên nhau gọn gàng ngăn nắp, cô đưa tay sờ vào, trơn bóng hẳn là làm bằng vải sa-tanh, bên dưới có nhiều loại vải có màu sắc khác nhau, được buộc bằng dải vải.

Người còn lại cầm quần áo của Sính Đình, còn có hai đôi giày thêu hoa nhỏ và một đống tất vải.

Bên cạnh tủ đồ là một chiếc bàn trang điểm, trên đó có son, phấn, gương đồng và một chiếc lược. Vân Chước mở ngăn kéo ra nhìn, những món đồ trang sức bằng vàng sáng lấp lánh, còn những món đồ trang sức bằng bạc được làm rất tinh xảo và đẹp mắt.

"Chậc chậc chậc!"

Thật giàu có.

Hai bên bàn trà có ghế tựa, trên bàn có ấm trà và tách trà. Khi bước vào cửa nhất định sẽ thấy chiếc giường La Hán bằng tre. Vân Chước đứng bên cạnh giường La Hán mở cửa sổ, ánh nắng mặt trời chói chang, gió thổi nhẹ, mang đến cảm giác sảng khoái. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút choáng váng.

"Mẹ!"

Sính Đình chạy vào nhà ôm chân cô:

“Người tỉnh rồi!”

Vân Chước cúi đầu. Sính Đình đã được thay quần áo và giày sạch sẽ, trên người còn có mùi thơm, hẳn đã tắm rửa sạch sẽ.

"Mẹ, khát nước không? Con lấy nước cho mẹ nhé!"

Singting thấp giọng lấy lòng. Vân Chước lắc đầu. Cô muốn đi nhà vệ sinh, còn muốn súc miệng.



"mẹ……"

"Ta đi vệ sinh, tiện thể lấy một ít nước súc miệng!"

Cũng muốn xem xem ngôi nhà này đến cùng có bộ dáng như thế nào.

Vân Chước ra khỏi phòng, Sính Đình ba ba chạy theo phía sau cô. Trong sân được dọn dẹp sạch sẽ, một phụ nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi từ trong bếp đi ra:

"Phu nhân tỉnh rồi, nô tỳ Hoàng thị gặp qua phu nhân!"

"Đừng vội gọi ta là phu nhân!" Vân Chước đi về phía nhà xí ở phía sau. Một đám nam nhân đang đào đất nhìn thấy Vân Chước đồng thanh hô lên:

"Gặp qua phu nhân!"

Mục Thời Nghi ngồi trên xe lăn mỉm cười nhìn Vân Chước

"Chước Chước đã tỉnh!"

"Ừm!" Vân Chước thờ ơ đáp . Hướng về phía nhà xí mà đi.

Nhà xí cũng đã được sửa sang dọn dẹp qua, không những sạch sẽ, còn chuẩn bị sẵn giấy bản và rơm rạ để lau mông, trong góc còn thắp nhang.

"..."

Rất tỉ mỉ.

Vân Chước tiểu tiện xong bước ra, Sính Đình lập tức múc nước cho cô rửa tay.

"Sính Đình!"

"Dạ!"

"Cha con đối xử với con tốt không?"

Vân Chước hỏi.



Sính Đình sửng sốt một chút, nhanh chóng trả lời: "Con đi theo mẹ!"

"A!" Vân Chước cười điểm lên trán Sính Đình

"Miệng thật ngọt!"

Khi Vân Chước từ nhà xí đi ra sân sau, mấy nam nhân lúc trước đã bỏ đi, lưu lại Mục Thời Nghi đang ngồi ở đó, bên cạnh đặt một chiếc bàn bày sẵn bộ trà cụ và điểm tâm.

Vân Chước liếc nhìn hắn một cái không nói lời nào, rồi đi đến phòng bếp phía trước lấy nước rửa mặt, Hoàng thị đã chuẩn bị từ sớm, bôi một ít thuốc mỡ thảo dược lên bàn chải lông heo,

“Phu nhân, đồ người mua nô tì đã sắp xếp tốt, người súc miệng trước, nô tì sẽ múc cháo lên cho người dùng!”

"..."

Vân Chước cũng không phải là người ngang ngược, cô súc miệng, ăn cháo với mái tóc rối bù, rồi chậm rãi quay vào phòng chải tóc.

Cô tùy tiện búi tóc lại, đi sân sau tìm Mục Thời Nghi.

"Chúng ta nói chuyện đi!"

Vân Chước nói rồi ngồi sang một bên.

"Được!"

Mục Thời Nghi rót một cốc nước ấm cho Vân Chước, đưa điểm tâm cho Sính Đình. Sính Đình tránh né không nhận lùi về đằng sau Vân Chước.

Mục Thời Nghi làm như không để ý đặt bánh ngọt lên đĩa chờ Vân Chước lên tiếng. Vân Chước ngồi thẳng dậy, ho một tiếng rồi nói:

" Ta..., cái đó... những đồ vật trong nhà có giá bao nhiêu tiền? Huynh tính toán giúp ta, đợi tiết kiệm đủ sẽ trả lại cho huynh!"

"Chước Chước, ta với nàng là phu thê hà tất phải xa cách như vậy?" Mục Thời Nghi nói.

"Mục Thời Nghi, huynh biết đấy, ta không muốn làm phu thê với huynh!" Vân Chước lạnh lùng ngắt lời Mục Thời Nghi.