Chương 3: Xuất Khẩu Thành Thơ

"Vân thị, ngươi điên rồi sao!" Mục Vượng Tài mắng.

Không nói đến những người khác, ngay cả Mục Vượng Tài cũng không ngờ rằng Vân Chước, một người an phận, hiền lành, có thể bị mọi người bắt nạt, lại làm ra chuyện khủng khϊếp như vậy.

"Cứu ta với, lão già mau cứu ta!" Mục Nguyên thị rất hoảng loạn liên tục cầu cứu. Mọi người đều không dám hành động liều lĩnh, nghĩ cách thuyết phục Vân chước bỏ cây kéo xuống

"Vân thị, ngươi nếu đã không muốn đưa khóa vàng ra vậy thì không cần lấy, mau buông bà bà ra, sự việc này đến đây coi như kết thúc!" Mục Vượng Tài lời lẽ chính trực, ánh mắt dán chặt vào tay Vân Chước, sợ cô sẽ bất chấp mà thật sự gϊếŧ lão bà..

"Ta phi, lão già không biết xấu hổ, mở miệng tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng thực tế là đang phun phân trong miệng, thúi không ngửi được!" Vân Chước tức giận mắng.

Khuôn mặt già nua của Mục Vượng Tài lập tức đỏ bừng. Ông đã sống mấy chục năm, đều làm ông nội, cháu trai cả sắp cưới cháu dâu rồi, đây là lần đầu tiên ông bị mắng như thế này.

"Mày..., Vân thị, ngươi thật láo xược!"

"Hỗn xược, hỗn xược, tôi làm sao? Dám ăn thịt tôi? Vân Chước rất kiêu ngạo,

"Hôm nay ta không chỉ hỗn xược, ta còn muốn hảo hảo tính sổ với các người, để mọi người cùng xem xem một nhà các người không bằng heo chó, sói đội lốt người!"

Mục Diệu Tây lập tức hiểu được suy nghĩ của Vân Chước: "Nhanh lên đóng cửa lại!"

"Ta xem ai dám động thủ!" Sau khi Vân Chước nói xong, tay cô càng lúc càng đâm mạnh, Mục Nguyên thị đau đớn hét lên.

Vân Chước kéo bà ta ra ngoài, nhà họ Mục cũng đi theo, không ngừng thuyết phục, thậm chí còn uy hϊếp cô. Vân Chước chỉ xem như họ đang đánh rắm, ngoài bốc mùi vẫn là bốc mùi.

Mục Nguyên thị nằm trong tay nàng, thấy nàng hung ác như vậy, tự nhiên không ai dám đóng cửa lại.

Vân Chước kéo Mục Nguyên thị ra khỏi cổng, gây ra trận ồn ào rất lớn, hàng xóm đều hoảng hốt.



"Trời ơi, Vân thị điên rồi sao?"

"Nàng, nàng, nàng..." Nó không chỉ điên rồ, mà đây là đại nghịch bất đạo. Động thủ với mẹ chồng, có phải cô ấy không cần thanh danh của mình nữa không?

"Ta muốn gặp trưởng thôn và tộc trưởng, nếu hôm nay bọn họ không đến nghe oan tình của ta, ta sẽ gϊếŧ Mục Nguyên thị, lão già ngoan độc này!" Vân Chước lớn tiếng.

Có người đã nhanh chóng chạy đến hỏi trưởng thôn và tộc trưởng. Chuyện mạng người là thực sự nghiêm trọng.

Sự bế tắc không kéo dài lâu, tộc trưởng và trưởng thôn lần lượt đến, và có rất nhiều người dân đến xem náo nhiệt.

"Vân thị, ngươi bỏ kéo xuống trước đi, nếu ngươi có gì muốn nói, với tư cách là người đứng đầu của gia tộc họ Mục, hôm nay ta sẽ làm chủ cho ngươi!" Tộc trưởng Mục trầm giọng nói.

Nhà mẹ đẻ Vân thị làm nghề gì? Bọn họ là thợ săn trên núi, mỗi ngày đối phó với dã thú và thú vật, là những người đã nhìn thấy máu. Vân thị đã tiếp xúc với nó từ khi còn nhỏ, chắc hẳn mưa dầm thấm đất, cũng bị ảnh hưởng, trong máu có chút tàn nhẫn.

Khi Mục Thời Nghi còn ở nhà, cuộc sống của Vân thị trong nhà họ Mục khá tốt, vì có trượng phu yêu thương, ủng hộ và bảo vệ cô. Nhưng sau khi Mục Thời Nghi gia nhập quân đội ba năm trước, cuộc sống của Vân thị mỗi ngày đều tệ hơn, cả nhà ức hϊếp một người, cho nên hắn đoán một ngày nào đó, Vân thị sẽ phản kháng, quả nhiên...

"Lời của tộc trưởng có bao nhiêu chắc chắc? Ông có dám thề không? Nếu hôm nay ông không công bằng, để cho ta chết oan uổng, gia tộc họ Mục sẽ không có kết cục tốt đẹp, tộc trưởng Mục, ông có dám không? Vân Chước mỉa mai. Dám không?

Sắc mặt Tộc trưởng Mục tối sầm lại

"Ta tới đây là để đảm bảo với ngươi, nếu ngươi thật sự có oan khuất gì ta sẽ giúp ngươi giải quyết!"

Gia tộc họ Mục là một gia đình lớn. Tình huống của Vân Chước trong nhà họ Mục không phải là bí mật. Có người khuyên Vân Chước nói cẩn thận, đừng hành động theo cảm xúc, hãy nghĩ đến con gái Sính Đình của cô.

Khi Vân Chước nghe thấy lời này, vẻ mặt hơi buông lỏng, cô mở miệng, lệ rơi đầu mặt. Một lúc sau cô bật khóc nức nở, đau xé ruột gan:

" Các người cho rằng tôi sinh ra đã như vậy sao? Các người cho rằng tôi sẵn sàng liều mạng làm chuyện phản nghịch như vậy sao? Các người cho rằng tôi không quan tâm đến con gái tôi sao? Tôi không còn cách nào để sống, gia đình họ bắt nạt tôi, họ muốn ép tôi chết, dùng con gái tôi để đe dọa tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác...”