Chương 4: Cuộc Sống Bi Thảm

"mọi người hãy nhìn vào gia đình họ xem, tất cả họ đều ăn mặc sáng sủa và xinh đẹp, đeo vàng đeo bạc. Hãy nhìn tôi lần nữa xem, làn da vàng vọt và gầy gò, quần áo rách nát. Tôi có vô số công việc nhà phải làm mỗi ngày, việc giặt giũ không kịp làm xong, con gái tôi và tôi thậm chí không thể có một bữa ăn đầy đủ.

Bọn họ đối với tôi không đánh thì mắng, lần này lão lục chuẩn bị đi thi, họ nói với tôi rằng ở nhà không có bạc, nhất quyết bắt tôi phải bán khóa vàng duy nhất của mình cho Mục Diệu Tây, một kẻ đạo đức giả để đi thi, tôi không đồng ý nên họ tàn nhẫn đánh đập một trận, đe dọa sẽ bán tôi và con gái tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác!

"Ngươi, ngươi nói bậy chúng ta không nói sẽ bán ngươi và Sính Đình!" Mục Vượng Tàivội vàng bác bỏ..

Vẻ mặt Mục Diệu Tây bình tĩnh, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Vân Chước, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Cô ta ăn gan hùm mật gấu à? Sao cô ta dám mắng hắn như vậy? Nhà họ Mục muốn lên tiếng, nhưng tộc trưởng trầm giọng nói:

"Câm miệng, để Vân thị nói tiếp!"

Người nhà họ Mục nghẹn ngào. Khó chịu và xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng bừng, hoảng loạn.

"Mọi người nhìn xem, nhà họ Mục thật sự hết tiền sao? Nếu thực sự không có tiền, tôi cũng sẽ sẵn sàng lấy nó ra bán, không phải sao. Bọn họ chính là không biết xấu hổ bóc lột và ức hϊếp tôi. không quan tâm tôi cũng là một con người, một người sống sờ sờ!"

Sau khi Vân Chước nói xong, buông tay và đẩy Mục Nguyên thị ra.

Mục Nguyên thị nặng nề ngã xuống đất, ngay lập tức, nhà họ Mục đã tiến lên giúp bà.

Bà ấy dường như cũng còn sống, mở miệng nói lời ngoài tầm kiểm soát

"Đi, bắt con đĩ nhỏ này, đánh chết nó cho tôi, gϊếŧ chết nó"

Quen thói kiêu căng ngang ngược, nham hiểm chua ngoa. Lời nói của Vân Chước càng vững chắc hơn. Nhà họ Mục nhất thời không nói nên lời. Tại thời điểm này còn không nhìn rõ tình hình sao? Còn đòi gϊếŧ chết Vân Chước, rất nhiều người đang xem...



Tộc trưởng Mục thật sự tức giận. Mục Nguyên thị là loại ngu ngốc gì?

"Mẹ..."

Sính Đình khẽ hét lên, chạy tới ôm lấy Vân Chước. Nó hình như nghĩ đến điều gì đó, quỳ xuống trước mặt nhà họ Mục, không ngừng cúi lạy

" Cầu xin mọi người, đừng đánh mẹ ta, đừng đánh mẹ ta nữa, ta sẽ nghe lời, tôi bằng lòng bị các người bán, tôi bằng lòng bị các người bán. Chúng tôi ăn rất ít, làm ơn, làm ơn! "

"…..” Người nhà họ Mục.

Hài tử này. Nó đang nói vớ vẩn gì vậy?

Vân Chước cũng sững sờ. Cô vội vàng bước lên phía trước ôm lấy Sính Đình đang khóc thương tâm.

Người trong thôn càng thêm kinh ngạc và chết lặng, càng tin lời nói của Vân Chước. Nhà họ Mục thực sự tàn nhẫn khi muốn bán hai mẹ con họ để gom tiền cho Mục Diệu Tây đi thi.

Nhà mẹ đẻ của Vân thị chết rồi sao? Mục Thời Nghi trở về họ sẽ giải thích thế nào về việc bán vợ và con gái hắn? Nhưng Vân Chước nói đúng một điều, nhà họ Mục không phải là không có tiền.

"Mục Vượng Tài, chuyện này ngươi giải thích như thế nào? Mục gia thật sự không có tiền sao? Tôi nhớ tháng trước Thời Nghị đã nhờ ai đó mang tiền về kèm theo một bức thư!” Mục Trưởng thôn lạnh lùng hỏi.

Vậy sao Mục gia không có tiền?



Chỉ có điều là Mục Diệu Tây muốn đi Phủ Thành, nơi đó một bữa ăn đều tiêu tốn mấy lượng bạc, hắn muốn mang theo nhiều chi phí hơn nhưng gia đình lại không thể cho hắn vài trăm lượng.

Có lần hắn nhìn thấy Vân Chước đeo vòng cổ khóa vàng, liền nghĩ đến việc bán nó lấy bạc để túi tiền rủng rỉnh hơn, không phải đào bới khi mời người ta uống rượu.

"Hiểu lầm, hiểu lầm!" Mục Vượng Tài vội vàng phủ nhận.

"Anh nói đó là hiểu lầm, như vậy nhất định Vân thị đã nói dối, nhưng còn hài tử này thì sao? nó bao nhiêu tuổi, nếu không phải đều là lời của người lớn các ngươi nói ra không ngại ngùng để nó nghe thấy, làm sao nó sẽ nói những điều như vậy? Tộc trưởng Mục chất vấn.

"Đúng vậy, cẩu tử nhà tôi tám chín tuổi không nói những đièu như thế này!"

"Mao đản của tôi cũng vậy!"

Nhà họ Mục nhất thời sửng sốt không nói nên lời, thậm chí còn không có cơ hội phản bác.

Đúng vậy, người lớn có thể nói dối, nhưng hài tử thì không. Nó vẫn còn là một hài tử nhỏ như vậy...

"Số mệnh của chúng ta thật khổ, ông trời ơi, người còn có thiên lý nữa không, người mở mắt ra mà nhìn xem, xem mẹ con chúng ta..." Vân Chước ôm Sính Đình khóc xé ruột xé gan Sính Đình cũng khóc lớn trong vòng tay cô, từng tiếng từng tiếng gọi mẹ.

Dân làng cũng không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh này, thực sự đáng thương.

Điều quan trọng nhất là bầu trời vốn dĩ có nắng, nhưng sau lời nói của Vân Chước, trong nháy mắt trời đã nhiều mây và có tiếng sấm ầm ầm. Chưa nói đến nhà họ Mục, ngay cả dân làng cũng sợ hãi.

Người ta nói tháng sáu có tuyết Đỗ Nga oan khuất, cái này, cái này, mây đen mịt mù, sấm chớp như vậy, chẳng lẽ ông trời biết nổi khổ của hai mẹ con Vân gia, hắn không chịu nổi sao?