Chương 37

Khi Hoàng thẩm đến nhà tộc trưởng, bà đã bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

"Tộc trưởng Mục, tướng quân của chúng ta mời ông dẫn các trưởng lão đến để đoạn tuyệt quan hệ. Đừng để ngài ấy đợi quá lâu!"

Hoàng thẩm không nói lời thừa thãi, truyền đạt lời của Mục Thời Nghi xong quay người rời đi. Mục tộc trưởng đứng đó một lúc rồi thở dài:

"Chung quy việc này vẫn xảy ra!"

Ông vốn dĩ cho rằng đợi một thời gian, thời gian qua lâu hoả khí Mục Thời Nghi cũng nguôi ngoai, chuyện đoạn tuyệt sẽ coi như chưa từng xảy ra. Bây giờ xem ra Mục Thời Nghi nói những lời này không đơn giản chỉ là hù doạ Mục gia. Hắn thật sự có ý đó.

Mục tộc trưởng gọi con trai đi mời các trưởng lão, thôn trưởng cùng đi tới nhà Mục Thời Nghi.

Tại Mục gia.

Mục Vượng Tài nhìn Mục Diệu Tây toàn thân hỗn loạn choáng váng tại chỗ. Mục Nguyên thị lao tới, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng vội vàng hỏi:

"Diệu Tây, ai giám, tên nào giám làm con bị thương như thế này?”

"Mẹ, là Mục Thời Nghi. Hắn bảo tất cả chúng ta đều phải đi qua đó. Một người cũng không thể thiếu. Thiếu một người hắn sẽ gϊếŧ một người. Thiếu hai người hắn sẽ gϊếŧ một cặp. Đây là nguyên văn lời Mục Thời Nghi nói. Hắn có lẽ là mời tộc trưởng đến làm chứng cùng chúng ta đoạn tuyệt!”



"Cái gì?"

Khuôn mặt của Mục Nguyên thị tràn đầy sự khó tin. Thậm chí còn quên đau lòng cho Mục Diệu Tây. Bà quay đầu nhìn Mục Vượng Tài:

“Lão, lão già, làm thế nào bây giờ?”

Nếu thực sự đoạn tuyệt, từ nay về sau kiếm bạc ở đâu? Chi phí chi tiêu trong nhà kiếm ở đâu ra? Con trai, cháu trai đọc sách, thi cử ai sẽ chu cấp a? Nghĩ đến đây, Mục Nguyên thị không chịu nổi mà gào khóc. Bà giơ tay lên đánh vào ngực mình.

Bà ta hối hận, không nên nghe theo lời xúi giục của muội muội đi ngược đãi Vân thị, nghĩ Vân thị không thân thiết với mình, cũng không nghe lời bà, sau này bà không thể đi theo hưởng phúc.

Bà muốn cháu gái bên ngoại gả cho lão tam, đây là cháu gái mình chung quy vẫn thân thiết hơn. Bây giờ náo đến như vậy rồi, sẽ có kết cục như thế nào?

"Chúng ta qua bên đó đi. Một lúc nữa nó kiên trì muốn đoạn tuyệt quan hệ, bà quỳ xuống trước mặt nó!" Mục Vượng Tài trầm giọng nói.

Mọi người trong nha đều nhìn Mục Vượng Tài. Lại nhìn Mục Nguyên thị. Mục Nguyên thị trong lòng không nguyện ý, nhưng nhìn tất cả mọi người trong nhà này, sự không cam lòng và không muốn lập tức biến mất.

"Ta, ta biết rồi!"

Những người còn lại trong Mục gia cũng vô cùng sợ hãi.

Mục Tú Lệ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mới trong vài ngày, cô phát hiện trong nhà biến hoá rất lớn. Mấy tẩu tử phàn nàn với nhau, trách đối phương lúc trước đυ.ng chạm với tam tẩu, cô cũng không hiểu chuyện, chiếm lấy phòng ngủ của tam phòng, đuổi tam tẩu và Sính Đình ra sân viện phía sau nhà ở.



Tuy rằng đến nay vẫn chưa náo lớn đến xé rách mặt nhưng giữa bọn họ đã nảy sinh hiềm khích. Cô rất sợ hãi, từ em gái tướng quân biến thành thôn nữ, hôn sự của cô làm thế nào bây giờ? Trước đây cô còn có thể lựa chọn người mình muốn gả, bây giờ sẽ có người chịu để cô lựa chọn nữa sao?

Cô đi theo gia đình, nhìn mọi người cúi đầu thất vọng, trong lòng cô vô cùng khó chịu, cũng hối hận cực điểm.

Ngôi nhà cuối thôn không khí phái như Mục gia, Mục Thời Nghi an vị trên ghế tựa, lạnh nhạt nhìn những người đang đi đến đây. Có người Mục gia, có người trong thôn tới xem náo nhiệt, còn có tộc trưởng Mục, mấy vị trưởng lão cùng với trưởng thôn.

Ngoại trừ những người đến xem náo nhiệt có vẻ mặt hưng phấn, thì người nhà họ Mục đều có vẻ mặt hoảng loạn, tộc trưởng sắc mặt nặng nề, trên mặt mấy vị trưởng lão tỏ vẻ không đồng tình, nhưng bọn họ không có cách nào.

"Thời Nghi..."

Mục Thời Nghi ngồi trên ghế không cử động. Cũng không phản ứng Mục gia. Thời điểm hắn nguyện ý cho tộc trưởng bọn họ mặt mũi, hắn là vãn bối. Hiện tại hắn không muốn cho, hắn là Mục tướng quân. Hắn không muốn động thì không ai dám bảo hắn động, hắn không muốn đi thì cũng không ai dám bảo hắn đi.

Hắn ngồi trên ghế, trông có vẻ thấp bé nhưng khí chất lạnh lùng, sự lạnh lùng đến từ những trận chiến trên chiến trường, khiến mọi người không giám nhìn thẳng vào hắn.

"Chờ một chút, Trần huyện lệnh còn chưa đến!"

Mục Thời Nghi lạnh nhạt lên tiếng. Khoé miệng nhếch lên một cười khinh bỉ.

Khi hắn nhìn về hướng Mục gia, những hài tử của nhà họ Mục sợ hãi đến mức trốn vào lòng mẹ.