Chương 38

Bọn chúng sợ, sợ người tam thúc (tam bá) này dám đánh cả tiểu thúc của chúng.

Mục Thời Nghi không cho tộc trưởng, trưởng lão bọn họ ngồi xuống, hắn bình tĩnh thoải mái, không quan tâm đến sự biến hoá trên khuôn mặt bọn họ, thoáng có sự tức giận.

Hoàng thẩm đang bận rộn trong bếp, mùi thơm tỏa ra, hoàn toàn trái ngược với tình hình căng thẳng ở trước cổng sân.

Lần đầu tiên thôn dân cảm thấy, cảnh tượng này không phải bọn họ muốn xem là có thể xem, có người đã bắt đầu hối hận vì đã đến đây xem náo nhiệt. Khi nghe thấy tiếng vó ngựa, mọi người quay đầu lại nhìn. Phúc Hi cưỡi trên lưng ngựa, bên cạnh là Lâm bộ đầu và vài bộ khoái.

"..."

"..."

Lâm bộ đầu đến đây làm gì? Lâm bộ đầu có đôi mắt sắc bén cũng rất có ý tưởng, nên hắn đến đây trước, đối với Mục Thời Nghi đang ngồi trên ghế tựa cung kính hành lễ:

"Tiểu nhân gặp qua Tướng quân!"

Hắn chỉ là một quan lại nhỏ bé, ngay cả tự xưng hạ quan cũng không có tư cách. Mục Thời Nghi giơ tay vẫy nhẹ, xem như cho Lâm bộ đầu miễn lễ.

"Tạ tướng quân!"

Lâm bộ đầu hơi duỗi thẳng người lên một chút tiếp tục nói:

"Tiểu nhân hôm nay ta tới đây là bởi vì có một chuyện muốn bẩm báo với tướng quân!"

Người Mục gia đôi mắt lập tức sáng lên. Bọn họ cho rằng có manh mối về kẻ trộm tiền. Mục Thời Nghi nhìn Lâm bộ đầu , thờ ơ không quan tâm, âm thanh thâm trầm:



"Ngươi nói đi!"

Lâm bộ đầu da đầu căng chặt:

“Thời điểm tiểu nhân điều tra vụ trộm tiền của Mục gia, còn phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ nên thuận tiện đi điều tra thử thì phát hiện phu nhân tướng quân năm đó khó sinh, tựa hồ còn có ẩn tình!”

Gần như ngay lập tức, Mục Thời Nghi nhìn về phía Mục Vượng Tài và Mục Nguyên thị. Trên mặt hai người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn, mặc dù Mục Vượng Tài đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Mục Thời Nghi nhìn ra. Mục Thời Nghi vẻ mặt lạnh lùng nhìn Mục Vượng Tài và Mục Nguyên thị . Hắn không mở miệng nói chuyện.

"Lão Tam, ngươi đừng nghe người khác nói bậy, ta, ta..."

Mục Nguyên thị vội vàng muốn giải thích. Mục Vượng Tài ngăn cản không cho bà ta tiếp tục nói chuyện. Nói nhiều sai nhiều.

"Nếu như Lâm bộ đầu đã nói có điều kỳ lạ, vậy thì hãy điều tra chuyện này đến cùng. Ba năm qua chúng ta có lỗi với Vân thị, chúng ta thừa nhận, ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta cũng nhận, nhưng chúng ta nuôi dưỡng ngươi một thời gian, bây giờ ngươi phát đạt liền không muốn quan tâm đến chúng ta, chúng ta không đồng ý, đều nói nuôi con dưỡng lão, chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi trưởng thành, bây giờ chúng ta già rồi, không thể làm việc, ngươi lại muốn phủi tay không quản, chuyện này không có khả năng!”

Mục Vượng Tài nói với vẻ vô cùng bi phẫn, như thể đang rất đau khổ. Mục Thời Nghi nghiêng đầu nhìn ông khéo léo chuyển chủ đề. Hắn đột nhiên rất chắc chắn việc Vân Chước năm đó khó sinh nhất định không phải là ngoài ý muốn.

"Muốn bao nhiêu tiền?"

Mục Thời Nghi nhàn nhạt nói. Phảng phất như chỉ cần ông dám mở miệng nói, ta liền đưa cho ông. Bạc đối với Mục Thời Nghi mà nói, hắn thật sự không thiếu. Ba năm hành quân chiến đấu, cũng xâm chiếm thành trì của địch, trong tay hắn làm sao không có vàng bạc châu báu? Hơn nữa, hành quân chiến đấu không chỉ đơn giản là hành quân chiến đấu, luôn có một số giao dịch không hợp pháp. Hắn không thể ngăn chặn nó, chỉ có thể xuôi theo dòng nước.

"..."

Mục Vượng Tài không nghĩ đến Mục Thời Nghi lại dứt khoát như vậy. Trong nhất thời ông ta ngược lại cũng không biết nên mở miệng nói muốn bao nhiêu. Ông suy nghĩ trong lòng, ba đến năm mươi vạn là quá ít, nhưng có nhiều người xem như vậy, ông thật sự yêu cầu nhiều như vậy, Mục Thời Nghi mở miệng từ chối, sẽ khiến ông mất mặt.

Nhưng mà nói ít hơn ông không cam lòng.



"Một vạn lượng!"

"Hít..."

"Hít...."

Ông ta thực sự dám nói a.

Người dân trong thôn xem náo nhiệt đều kinh ngạc. Bọn họ đều cảm thấy trong tay có mấy chục lượng đã là số tiền rất lớn, có thể thẳng lưng mà đi, thấy cả người đều rất tự tin. Mục Diệu Tây còn cảm thấy hơi ít, ít nhất phải muốn năm vạn lượng.

Mục Thời Nghi cười lạnh

"Hai ngàn lượng, một văn tiền cũng không hơn. Ký vào thư đoạn tuyệt thì lấy tiền, từ nay về sau liền không liên quan gì đến nhau nữa!"

Mục Thời Nghi nói xong, nhìn qua Phúc Hi nói:

“Đi lấy giấy mực để Mục tộc trưởng viết!”

"Vâng, Tướng quân!"

Phúc Hi bước vào sân trong, hắn trước đem bàn và ghế dài ra ngoài. Chiếc bàn được cầm dường như không có chút trọng lượng nào, chứ đừng nói đến chiếc ghế dài kia.

Bút, mực, nghiên, giấy được đặt lên bàn, Mục Thời Nghi nhìn về phía Mục gia chủ,

“Tộc trưởng, mời!”