Chương 6

Vân Chước rất thông minh và tỉnh táo. Cô biết rằng quá tam ba bận, hăng quá hoá dở.

Hôm này cho dù có muốn hay không muốn, chuyện này cũng sẽ kết thúc ở đây.

Đôi mắt cô đỏ hoe, hít sâu một hơi: "Tộc trưởng, tôi tin ông!"

Tộc trưởng Mục cúi đầu: "Được rồi, dẫn đứa nhỏ đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đi, sau này hãy sống thật tốt, thời điểm thích hợp thì quay lại"

Vân Chước gật đầu. Đưa Sính Đình trở lại sân sau. Tộc trưởng Mục yêu cầu thôn dân quay trở về, còn những người khác của Mục gia nên làm cái gì thì làm cái đó, lưu lại Mục Vượng Tài, Mục Diệu Tây, Mục Đại Lang, Mục Nhị Lang, Mục Tư Thủy và Mục Quảng Tông.

"Các ngươi nghĩ sao về rắc rối hôm nay?" Tộc trưởng Mục hỏi.

Nhà họ Mục trầm mặc.

"Có xấu hổ không? Một nhà bắt nạt một người phụ nữ. Cô ta là ai? Cô ta là con dâu được Thời Nghi cõng từ trên núi về. Khi bắt nạt cô ấy, các ngươi có nghĩ đến việc Thời Nghi trở về biết được sẽ gây rắc rối không? Nó rất thông minh và có bản lĩnh, tham gia quân ngũ trở về có thể là một tiểu lâu la sao? Dù thế nào đi nữa nó cũng phải là một vị tướng trẻ, lúc đó địa vị của Vân gia cũng sẽ nước lên thuyền lên. Các ngươi bắt nạt cô ta như thế, sau này cô ta sẽ không mang thù sao? Cô ta sẽ không tính sổ với các ngươi sao?”

"Các ngươi xem chuyện ngu xuẩn các ngươi đã làm đi, tin tức sẽ lan truyền đi khắp thôn làng, là câu chuyện cho mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, to nhỏ bàn luận. Các ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng là người đứng đầu gia tộc ta cảm thấy xấu hổ. "

Tộc trưởng Mục lại liếc nhìn Mục Diệu Tây,



"Ngươi là người đọc sách nên trân trọng danh tiếng của mình, nếu muốn leo lên, ngươi không thể có tiếng là ép buộc chị dâu và cháu gái của ngươi đến chết, điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của ngươi, sẽ bị kẻ thù của ngươi kể tội, sẽ bị bạn học, bạn bè và thầy của ngươi khinh thường, bọn họ sẽ tránh xa ngươi và từ từ cắt đứt quan hệ với ngươi, sau này ngươi gặp phải chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không giúp ngươi, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng!"

"Tất cả cuốn sách ngươi đọc những năm này trở nên vô ích. Người ta nói anh cả là cha, chị dâu cả là mẹ, mặc dù cô ấy không phải là chị dâu cả, nhưng cô ấy cũng là chị dâu. Cô ta dám thề với trời, vì cái gì ngươi không dám? Bởi vì ngươi đã làm điều sai trái nên chột dạ, sợ lời thề độc của ngươi sẽ thành sự thật. Sự do dự của ngươi, thôn dân không phải là kẻ ngốc, hành động của ngươi sẽ bị lan truyền sống động như thật, thêm mắm dặm muối truyền tai tất cả mọi người, chúng ta cách thị trấn không xa, thương nhân và người vãng lai coi đây là trò đùa mang nó đi kể nơi khác. Lẽ nào ngươi không sợ mất đi danh tiếng học sinh sao?! " Tộc trưởng Mục hiếm có một lần tận tình khuyên bảo.

Ông chỉ mong rằng gia đình này sẽ không hành hạ hai mẹ con tội nghiệp. Bằng không Mục Thời Nghi trở về, e rằng mọi chuyện sẽ không có kết cục tốt đẹp...

"Hôm nay điều gì cần nói ta cũng đã nói, các ngươi tự giải quyết ổn thỏa!" Sau khi Tộc trưởng Mục nói x ong, thấy mưa đã tạnh, dứt khoát đứng dậy, trưởng thôn lập tức đuổi kịp cùng nhau rời đi.

Trong nha chính yên lặng như tờ, không một tiếng động.

Mục Diệu Tây đứng lên.

"Lão lục, ngươi làm gì vậy?" Mục Đại Lang vội vàng hỏi.

"Đệ đi thu dọn đồ đạc về thị trấn!" Mục Diệu Tây vô cùng bực bội. Trong lòng tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.

Tộc trưởng nói đúng, chuyện ngày hôm nay của Mục gia một chút bị truyền ra ngoài, nếu giải quyết không tốt sẽ mang đến nhiều phiền phức về sau.

Mấy anh em nhà họ Mục nghe thấy lời của Mục Diệu Hi, họ cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Trận ồn ào này xảy ra tất cả là vì ai? Đúng là đồ bạch nhãn lang không có lương tâm.



Vân Chước đưa con gái về đến gian phòng của mình, đẩy mở cửa sổ, nhìn tình hình bên trong gian phòng, lông mày nhíu lại.

Bên ngoài mưa giông đã ngừng, ánh mặt trời đang ló dạng phía sau những đám mây đen, nắng chiếu khắp nơi.

Vân Chước dứt khoát kéo tất cả đồ đạc trong nhà ra sân, Sính Đình chạy theo phía sau cô như chiếc đuôi nhỏ. Khi đưa tất cả ra ngoài xong, cô đi lấy nước bắt đầu dọn dẹp và lau chùi gian phòng.

Sau khi dọn dẹp xong cô chùi rửa các vật dụng trong nhà đem ra phơi nắng. Về phần quần áo và chăn ga gối đệm, Vân Chước không còn sức để tiếp tục giặt giũ, cô vừa đói vừa mệt, toàn thân đau nhức.

Mục gia không có người nào đến đây, bọn họ đều đang bận chăm sóc Mục Nguyên thị bà mẹ chồng này, đun nước, mời đại phu, an ủi, bọn họ đều rất bận.

Những hùng hài tử đó lúc này cũng không ai dám đến tìm xui xẻo, tìm đánh!

Vân Chước nhìn căn nhà trống trải, nhìn cô con gái đáng thương của mình với cái trán sưng phồng,

"Sính Đình, chúng ta lên thị trấn mua gì đó đi!"

Sính Đình chớp chớp chớp mắt: "Mẹ, có thể đi sao?"

"Đương nhiên, đi thôi, chúng ta lẻn ra cửa sau!" Sau khi Vân Chước nói xong, cầm lấy bạc, dẫn con gái rời khỏi nhà họ Mục bằng cửa sau, đi về hướng thị trấn...