Chương 7

Hai mẹ con Vân Chước lặng lẽ rời đi. Sau khi rời đi không xa, họ may mắn gặp một người lái xe la đến thị trấn để giao đồ.

"Đại ca, anh có thể cho chúng tôi đi nhờ không?"

Hai mẹ con trông thực đáng thương. Người đàn ông lái xe la cảm thấy thương xót, để họ ngồi một bên, tiện đường cho họ đi nhờ.

Sau khi Vân Chước lên xe, cô ôm lấy Sính Đình và khóc. Cô thật sự không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không kiềm chế được, bởi vì cảm xúc của nguyên thân quá mãnh liệt. Khi Sính Đình nhìn thấy mẹ khóc, nó cũng khóc theo.

Người đàn ông lái xe la không chịu nổi, anh ta có chút tò mò, không nhịn được hỏi: "Đại muội tử, cô có phải đang gặp phiền phức gì không? "Không, không có..." Vân Chước lắc đầu, hơi bối rối.

Cô không biết mặt mình vẫn còn sưng, rõ ràng là bị đánh, cổ tay lộ ra bị bầm tím có chút đáng sợ.

"Bà nội muốn bán hai mẹ con chúng ta để lấy tiền cho lục thúc đi thi!" Sính Đình thì thầm nói. Vân Chước vội vàng che miệng lại, hoảng sợ nói: "Không, không có gì!"

Vết sẹo trên cổ tay theo động tác của cô lộ ra rõ ràng hơn, cô vội vàng kéo tay áo che lại,

"Là, là tôi vô tình té ngã!"

" không phải bị ngã, là bị bà nội đánh, con tận mắt nhìn thấy bà dùng chổi đánh!"

Người đàn ông lái xe la chớp chớp mắt. Hắn không nhịn được hỏi: "Vậy trượng phu của cô nói thế nào?



"Cha con không có ở nhà..., hu hu!"

"......" Người đàn ông lái xe la đã hiểu.

Khi chồng không ở nhà, bố mẹ chồng không đối xử với con dâu và cháu gái như con người. Thực sự có rất nhiều người như thế này.

Hắn không dám tùy tiện xen vào chuyện gia đình của người khác, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn không thể gánh nổi, hắn đưa hai người đến cổng thị trấn, tùy ý nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi mà không cần lấy tiền xe.

Vân Chước sờ sờ đầu Sính Đình, nhìn về phía cổng thị trấn

"Đi, chúng ta vào trong ăn gì đó!" Nếu bạn có tiền thì đừng đối xử tệ với bản thân, cũng không bạc đãi hài tử.

Hai mẹ con tìm một quầy hoành thánh vào gọi hai bát. Sính Đình ba tuổi ngoan ngoãn cầm thìa nhấp từng ngụm nhỏ, nhẹ nhàng thổi súp và hoành thánh trông dễ thương và đáng yêu. Vân Chước càng nhìn càng thích, càng đau lòng hơn.

Mỗi ngày có quá nhiều khách hàng như họ cũng mẹ và con, chủ quán hoành thánh cũng không lấy làm lạ, chỉ nghĩ họ là người nghèo nên hỏi cô có ăn thêm súp không?

Vân Chước lắc đầu và từ chối lòng tốt của người chủ tiệm. Cô trả tiền rồi đưa Sính Đình đến cửa hàng quần áo.

Cô muốn mua, mua, mua... từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài không chớp mắt, trên tay mang một gói đồ lớn, nặng đến mức Vân Chước khó có thể di chuyển được. Nhưng cô chỉ có thể mang nó, đưa Sính Đình đến hiệu thuốc, nhờ đại phu khám cho hai mẹ con họ.



"Cô đây..." Đại phu bắt mạch cho Vân Chước trước, cau mày thật chặt.

"Cô trước đi tẩy rửa qua một chút, một lát tôi sẽ để người xem lại cẩn thận cho cô, sau đó tôi sẽ nói chi tiết cho cô!"

Đại phu bảo vợ đưa Vân Chước và Sính Đình đi tắm gội, ông chuẩn bị một loại thuốc mỡ đặc biệt để hai người gội đầu nhiều hơn.

Ban đầu Vân Chước không hiểu, mãi đến khi tắm rửa, cô mới phát hiện trên đầu cô và Sính Đình có chấy. Trong lòng cô rất tức giận.

Cô tắm gội cho Sính Đình nhiều lần, và tắm gội cho mình vài lần.

Sau khi tắm rửa xong, Vân Chước ngồi trên ghế đẩu nhẹ nhàng chải tóc cho Sính Đình,

"Sính Đình, vết thương trên người con đến từ đâu?"

"Là anh trai và chị gái bọn họ đánh, dùng nắm đấm đánh và ngắt con!" Sính Đình quay đầu nhìn Vân Chước, "Mẹ, nó rất đau!"

Lời của trẻ con chọc người đau lòng nhất, Vân Chước cảm thấy khó chịu trong lòng. Nó còn đau hơn là chính mình bị đánh đập. Nguyên thân có hay không biết chuyện này, nếu như biết, có đau lòng hay không? Sẽ ra sức phản kháng chứ? Hoặc biết nhưng giả vờ như không biết? Không có cách nào để biết điều này, bởi vì trong ký ức của nguyên thân, không hề nói gì tốt hay không tốt về con gái mình.

"Sau này mẹ sẽ bảo vệ con, nếu bọn họ lại dám bắt nạt con, mẫu thân ta sẽ đánh chết bọn họ!"

Gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ. Thế nhân tiện cô sẽ gϊếŧ thêm vài người nữa.