Chương 8

Sính Đình thận trọng hỏi Vân Chước xem cô có đau chỗ nào không?

"Đau chứ, cho nên ta mới phản kháng!" Vân Chước véo mặt Sính Đình,

"Sính Đình cũng vậy, nếu sau này bọn họ lại bắt nạt con, con phải quyết liệt đánh trả, nếu bọn họ đông quá con không đánh lại thì con cứ bắt một tên lại đánh một trận thật mạnh, đánh chết hắn!"

Sính Đình là một cô bé thông minh. Nếu không, nó cũng sẽ không trợ giúp Vân Chước mấy lần. Con bé gật đầu thật mạnh.

Vợ của đại phu đến bôi thuốc cho Vân Chước, nhìn vết thương trên người Vân Chước, cô thở dài hỏi: "Đây là chồng cô đánh à?"

"Không, chồng tôi nhập ngũ, mẹ chồng tôi đánh!"

Sau khi Vân Chước nói xong, giơ tay lau những giọt nước mắt không hề tồn tại

"Trách ta, vì cái gì nhất định phải kiên trì như vậy, đó không phải chỉ là tín vật để tìm lại cha mẹ ruột thôi sao, bây giờ ta là con dâu của Mục gia, cứ cho đi..."

"Dù sao tất cả những thứ khác cũng đưa rồi, thêm một cái này cũng không khác gì, dù sao tiểu thúc cũng phải gấp rút thi cử!" Sính Đình nhìn mẹ và thì thầm:

"Bà nội có bạc, một cái hộp nhỏ, con đã nhìn thấy nó, được giấu trong vết nứt của bức tường phía sau tủ!"

"......"

Quả tim nhỏ của Vân Chước thật sự là một trợ công.

Cô nói rằng cô có tiền ở nhà, từ chối đưa cho họ là cô không đúng. Nhưng Sính Đình nói rằng hai lão gia hoả có bạc, nhưng lại tính toán của hồi môn của con dâu. Đây là tín vật để cô tìm cha mẹ ruột, chỉ cần chuyện này lan truyền thì mọi người đều sẽ biết, hai người đó xấu mặt quá chạy về nhà mẹ vợ.



Mục Diệu Hi, một kẻ đạo đức giả, con đường khoa cử cũng sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Thật tuyệt vời.

Sau khi thay quần áo, giày dép và vớ sạch sẽ mới tinh, Vân Chước cảm thấy cả người như sống lại.

Nắm tay Sính Đình đi lên phía trước, đại phu bắt mạch lại cho cô nói: "Thân thể cô mệt mỏi vì làm việc quá sức, suy nhược nghiêm trọng, từ nay về sau phải nghỉ dưỡng thật tốt, nếu không đừng nói đến việc sinh con, ngay cả tuổi thọ cũng không được vài năm!"

Vân Chước cũng linh cảm được. Khi nghe những lời này của đại phu, cô rất bình tĩnh, nhanh chóng chấp nhận sự thật mình có thể sẽ là một ấm sắc thuốc, cô có thể bị bệnh nặng và chết bất cứ lúc nào.

"Đai phụ, ngài có thể kê đơn thuốc!"

Đại phu liếc nhìn Vân Chước trầm mặc một lát, sau đó nói:

"Ta sẽ kê cho cô một ít thuốc uống trước, nếu cô có điều kiện có thể đến Phủ Thành bên đó tìm đại phu giỏi hơn..."

"Được!"

Đại phu kê toa hai lọ thuốc viên dặn dò Vân Chước cách uống, nửa tháng sau tới khám lại xem có cần đổi thuốc hay không. Vân Chước mua thêm một ít thuốc trị thương, cũng như thuốc để súc miệng, gội đầu, dưỡng da tay và dầu thơm.

Cùng với quần áo cô mua trước đó, cô đã dùng mười lượng bạc.

Cô đưa Sính Đình đi mua một ít bánh ngọt, kẹo trái cây và đường có thể dự trữ. Đến tiệm rèn mua một con dao găm, một con dao chặt củi và một cái cuốc đào nhỏ, chúng được mài rất sắc bén, không nói nhìn thấy máu sẽ bịt kín cổ họng, nhưng đâm xuống một dao , chắc chắn sẽ chọc ra một cái lỗ máu.

Cô mua một cái gùi trúc rồi đặt mọi thứ vào đó. Nghĩ đến gian phòng trống rỗng, cô đưa Sính Đình đi gọi một chiếc xe la rồi đến cửa hàng kéo vải để làm ga trải giường và vỏ chăn, để không phải chờ đợi vô ích, cô đi mua nệm, chăn, gối, tách trà, ấm trà, hạt vừng, đồ ăn vặt trái cây sấy khô.

Hai mươi lượng bạc đã dùng hết còn lại 2 lượng, xe la đã chất đầy ắp. Vân Chước cảm thấy vừa lòng hả hạ thứ tay.



Nghĩ đến việc quay lại nhà họ Mục sẽ không có gì ăn nên cô gọi người chủ xe la đến quán mì gọi món mì thịt heo xé.

"Sư phụ, anh vất vả rồi, chúng ta trở về thôi!"

"Được!"

Công việc này không vất vả, tiền cũng trả đủ, hắn còn được mời ăn một bát mì thịt heo xé, đi theo cô mua đồ cũng không thiệt thòi gì.

Vân Chước ôm Sính Đình đang ngủ say trong vòng tay mình, nghĩ đến tình huống cô sẽ gặp phải khi trở về Mục gia, cô sẽ giải quyết như thế nào...

Đúng lúc này, mấy chục người đang cưỡi ngựa lớn hộ tống một chiếc xe ngựa đi về phía trước.

"Tướng quân, phía trước là thôn Đại Mục!"

Bên trong xe ngựa Người đàn ông có đôi lông mày sắc sảo mở đôi mắt nhắm nghiền khi nghe thấy điều này, đôi môi mím chặt chậm rãi nở một nụ cười yếu ớt, khuôn mặt lạnh lùng có một chút dịu dàng.

Hắn quay đầu nhìn hộp gấm trong góc, động đến vết thương ở bụng, khuôn mặt hắn lập tức tái nhợt vì đau đớn, đổ mồ hôi đầm đìa.

Hắn hít thở nhẹ nhàng để xoa dịu nỗi đau lúc này và không dám làm loạn nữa.

"Tướng quân, tới rồi!"

"Gõ cửa!" Mục Thời Nghi phát ra một tiếng trầm trầm.

Trong suy nghĩ của hắn bây giờ là người vợ Vân Chước dịu dàng, tình cảm nhưng cũng có phần kiêu ngạo và cô con gái Sính Đình ngây thơ hoạt bát đáng yêu của hắn.