Chương 9

Một gia đình hòa thuận.

Vợ và con gái hắn được chăm sóc chu đáo.

Mục Thời Nghi được cẩn thận dìu ra khỏi xe ngựa, ngồi trên xe lăn, anh ngả người ra sau để vết thương không bị đau hay bị rách.

Triệu Nghị đi đến gõ cửa, "cốc cốc cốc!"

Những người khác nhìn vào ngôi nhà rất lớn ở nông thôn này, lỡ như có sát thủ hay tai nạn thì có thể xử lý ngay lập tức.

"Đến rồi đây!"

Khi cánh cửa được mở ra, Lam thị nhìn thấy người ngoài cửa lập tức hoá đá không thể di chuyển.

Mục Thời Nghi, Mục Thời Nghi đã trở lại.

Còn mang theo nhiều người như vậy, anh ta, anh ta có phát triển không?

Nếu có...

Lam thị không dám suy nghĩ sâu xa.

Mục Thời Nghi nhìn thấy sự lo lắng của Lam thị, hơi nhướng mày, tâm tình có chút vui vẻ nói đùa

"Chị dâu không nhận ra tôi?"

"Đúng vậy, là tam đệ, làm sao ta không nhận ra, nhanh lên, vào đi, ta sẽ đi gọi cha mẹ!"

"Nhân tiện cũng đi gọi Chước Chước và Đình Đình, chị dâu vất vả rồi!" Mục Thời Nghi nói về vợ và con gái, giọng nói dịu dàng hơn một chút.

Cảm giác lạnh lẽo nơi khóe mắt và lông mày đã tiêu tan đi rất nhiều. Tất cả những người đi theo sau hắn sững sờ trong giây lát. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sự ấm áp trong mắt tướng quân, trong lời nói của hắn tràn đầy vui sướиɠ và chiều chuộng.

Chước Chước...



Đó hẳn là tên thời còn gái của vợ tướng quân họ.

Lam thị lập tức kinh hãi.

Cô trả lời qua loa rồi chạy về phía nhà chính: "cha, cha, tam đệ trở về rồi, tam đệ trở về rồi!"

Giọng cô run rẩy vì hoảng loạn và sợ hãi.

Mục Thời Nghi khẽ cau mày, bàn tay ấn lên tay vịn ghế, co chút hoài niệm và nhớ nhà.

"Đẩy ta vào!"

Những người trong nhà chính nghe vậy thoạt đầu đều vui vẻ, trên mặt đều là nụ cười, nhưng nụ cười trong nháy mắt liền tắt ngúm.

Vân thị hôm nay làm ầm ĩ, Thời Nghi đã trở lại...

"Đi, đi cảnh cáo Vân thị đừng nói vớ vẩn, nếu không..." Mục Vượng Tài cảm thấy khổ sở.

Tại sao hắn lại quay về?

Lam thị mở miệng đứng yên bất động, Mục Đại Lang đẩy cô, cô tỉnh táo lại, mất hồn, loạng choạng đi cảnh cáo Vân Chước.

Nhưng cô cũng cảm thấy không chắc chắn, đặc biệt là sau ngày hôm nay ầm ĩ lớn như vậy.

Ngay lúc Mục Vượng Tài đang chuẩn bị bảo Mục Tú Lệ rời khỏi tam phòng thì Mục Thời Nghi đã bị đẩy qua, điều quan trọng nhất là theo sau hắn có sáu, bảy người cao lớn dũng mãnh, khí thế rất mạnh, thoạt nhìn không dễ gây rối.

"Cha, đại ca, nhị ca, tứ đệ, ngũ đệ!" Sau vài lần bước qua sinh tử, Mục Thời Nghi vẫn rất xúc động và phấn khích khi gặp lại người thân của mình.

"Lão tam..."

"Tam đệ!"



"Tam ca!"

Mục Vượng Tài muốn nói vài câu trước để Mục Thời Nghi biết được một số tình hình ở nhà, nhưng Mục Thời Nghi đã lên tiếng trước mặt hắn: "Cha, con bị thương trên chiến trường, trở về phòng nghỉ ngơi trước, còn lại để Triệu Nghị sắp xếp!"

Mục Thời Nghi chỉ đường, nhờ người đẩy mình qua.

Sau đó, hắn thấy Lam thị hoảng sợ chạy tới: "không tốt, không tốt rồi, không thấy Vân thị cùng Sính Đình đâu hết.”

Mục Thời Nghi chấn động.

Vân thị đã biến mất có nghĩa là gì? Sính Đình cũng đi rồi?

Han liếc nhìn xung quanh và thấy những người trong gia đình hắn đều có khuôn mặt kỳ lạ, như thể họ đang che giấu điều gì đó.

Trong ba năm từ một binh sĩ nhỏ thành tướng quân, nếu không có năng lực, tầm nhìn và mưu đồ hắn sẽ không bao giờ có được như ngày hôm nay.

Người trong nhà có gì đó không thích hợp, đôi mắt hắn chợt tối sầm.

Hắn có linh cảm trong ba năm hắn không có ở nhà, những người này đã đối xử tệ với Chước Chước và Đình Đình.

"Lão tam, nghe ta nói..."

Mục Vượng Tài muốn giải thích điều đó trước với tư cách là cha ruột cua hắn.

Mục Thời Nghi giơ tay lên ngắt lời với vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi sẽ nghe Vân Chước nói trước, cô ấy nói các người tốt, thì tốt, cô ấy nói các người không tốt, tôi sẽ tính sổ chuyện này!" Hắn là một người rộng lượng và luôn như vậy.

Mục Thời Nghi nói xong, ánh mắt quét qua đám người, phát hiện chiếc trâm bạc trên đầu Lam thị, trong mắt tràn đầy tức giận và hận ý.

Đó là vật hắn đích thân lựa chọn cho Chước Chước, trong thư viết rõ ràng là đưa cho Vân Chước, nhưng bây giờ lại được dùng trên đầu Lam thị.

"Phúc Hy, đồ đạc mỗi lần đều giao cho phu nhân đúng không?" Giọng nói Mục Thời Nghi lạnh thấu xương, nếu không phải bị thương nặng, hắn sẽ đập vỡ đồ đạc đê trút giận.

Phúc Hy run rẩy lập tức quỳ xuống: "Tướng quân, tôi lấy đầu của mình đảm bảo với người, mỗi lần đến gặp phu nhân, đồ vật đều sẽ tự mình giao cho phu nhân. "