Chương 1: Bình Vương Trở Về

Buổi chiều mùa đông tại tỉnh Đông Nam, thành phố Tam Sơn.

Vùng ngoại ô phía Nam, quảng trường Tam Sơn.

Trong dòng người vội vã, một chàng trai trẻ có làn da xanh xao nhưng bước đi vô cùng vững chãi.

Anh ấy tên là Hạ Nhược Phi, năm nay hai mươi mốt tuổi, là một quân nhân vừa mới xuất ngũ.

Dáng người của Hạ Nhược Phi không cao, khoảng một mét bảy mươi năm, hơi gầy.

Anh có kiểu tóc ngắn chuẩn nhà binh, mặc đồng phục huấn luyện ngụy trang mùa đông màu nâu kiểu số Bảy cùng với một đôi bốt cao cổ màu đen tiêu chuẩn.

Có điều, bộ quân phục của anh đã giặt rất cũ, không còn thấy rõ được cấp bậc hay quân hàm trên cầu vai áo. Đôi bốt da cũng đã hư hỏng, có vài chỗ sờn rách trông như những vết sẹo xấu xí.

Quân phục của Nhược Phi tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, tạo cho người ta cảm giác sảng khoái.

Dù vậy, bộ quân phục ấy vẫn khiến anh trông hơi lạc lõng giữa đám đông, thu hút một số ánh mắt tò mò lẫn khinh thường.

Nhưng Hạ Nhược Phi lại làm ngơ, lưng vẫn thẳng tắp, mỗi bước đi chuẩn bảy mươi năm xen-ti-mét như hổ bước hiên ngang giữa cánh rừng, toàn thân toát lên khí thế quân tử.

Hạ Nhược Phi cầm biên lai chuyển tiền trong tay, trên gương mặt hơi tái nhợt lại hiện một chút tia buồn bực.

“Hổ Tử, là anh em với nhau mà chỉ làm được chừng này, nhưng em vẫn có thể bán được căn nhà của ông nội để lại ...” Nhược Phi nhẹ giọng lẩm bẩm, “Với số tiền này, ít nhất mẹ của chúng ta có thể chạy thận... Còn chuyện ghép thận, anh ơi, em thật sự bất lực, mong anh thứ lỗi cho đứa em này... Sau này, gặp lại anh dưới đó, em nhất định sẽ bồi tội với anh...”

Nói xong, Hạ Nhược Phi thở dài một hơi, trong lòng đầy phiền não.

Hổ Tử là đồng đội và là người anh em thân thiết nhất của Nhược Phi trong quân ngũ. Không may, anh ấy đã hy sinh vì đỡ đạn cho Nhược Phi trong một trận chiến biên giới.

Sau hai năm Hổ Tử hy sinh, trong một lần khám sức khỏe định kỳ, Hạ Nhược Phi được chuẩn đoán mắc bệnh teo cơ thần kinh kéo dài, được gọi là ALS. Các triệu chứng ban đầu của bệnh này thường rất nhẹ, người bệnh chỉ có thể cảm giác cơ thể hay mệt mỏi, tay chân vụng về,... Nhưng lâu dần sẽ dẫn đến tê liệt toàn thân và tử vong.

Trong điều kiện y tế hiện nay, bệnh teo cơ thần kinh vẫn là một căn bệnh nan y, ngắn có thể vài ba tháng, dài đến hai ba năm, bệnh nhân sẽ chết vì suy hô hấp.

Sau khi biết tin, Nhược Phi kiên quyết xin được xuất ngũ, không muốn trở thành gánh nặng cho toàn đội.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn, Hạ Nhược Phi là một người có cốt cách kiêu hãnh. Anh luôn là trụ cột hàng đầu trong đội Sói Độc Chiến. Anh không muốn đồng đội thấy mình ngày càng khó di chuyển, đến nỗi ngón tay cũng không cử động được, chỉ có thể nhìn bộ dáng chật vật của chính mình đang chết dần.

Sau khi xuất ngũ, Hạ Nhược Phi liền đến thăm mẹ Hổ Tử, nhưng bất ngờ biết được mẹ của Hổ Tử bị nhiễm trùng đường tiết và tiền trợ cấp ít ỏi cho liệt sĩ của Hổ Tử cũng đã hết từ lâu nhưng tình trạng vẫn không có cải thiện.

Hạ Nhược Phi không ngần ngại bán rẻ căn nhà của ông nội để lại với tốc độ nhanh nhất. Anh đã đến ngân hàng để nhận bốn trăm ngàn tệ từ việc bán nhà và phí tái định cư hưu trí của mình hơn tám chục ngàn tệ trước đó. Toàn bộ số tiền gần nửa triệu tệ được vào tài khoản của mẹ Hổ Tử. Nhưng bản thân anh lại nghèo và không một xu dính túi. Bây giờ, ngoài hai tháng tiền đã trả trước, mấy trăm tệ tiền sinh hoạt là tài sản duy nhất mà Nhược Phi còn sót lại.

Đi qua Tân Dong Lộ bên cạnh quảng trường Tam Sơn, cảnh vật trước mắt thay đổi. Trong nháy mắt sự phồn hoa của thành phố dần lui lại phía sau. Tất cả những gì quan cảnh hiện lên là những căn nhà gỗ thấp cũ kỹ, xập xệ, dây điện móc nối chằng chịt trên đầu. Những căn nhà xen kẽ hàng cây ngổn ngang, con kênh nhỏ bên cạnh đường nồng nặc mùi hôi thối, mặt kênh nổi lềnh bềnh các loại rác.

Đây là một khu phố tồi tàn ở ngoài rìa thành thị và nông thôn thể hiện rõ bầu không khí cũ kỹ và suy tàn của sự thay đổi nhanh ng trong thời đại này. May mắn, người ta nói rằng khu phố tồi tàn này sẽ bị dỡ bỏ trong vòng một, hai năm tới.

Sau khi Hạ Nhược Phi bán nhà, anh thuê một căn phòng đơn rẻ nhất ở đây để ở.

Bước nhanh qua đường, thậm chí anh không hề cau mày trước mùi hôi thôi xộc thẳng vào mũi mình. Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, đó không là gì vì anh đã trải qua hơn một lần sống trong môi trường còn tồi tệ hơn gấp trăm lần.

“Buông tôi ra... Cứu tôi!” Phía xa truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, anh khẽ cau mày bước nhanh về hướng phát ra tiếng nói đó.

Thường thì Hạ Nhược Phi là người không thích nhúng tay vào việc riêng của người khác. Tuy nhiên, anh ninh khu ổ chuột rất kém, tam giáo lễ nghĩa hóa thành mây khói hết, mà tiếng kêu cứu rõ ràng là giọng nói đầy vẻ hoảng sợ của một cô gái.

Bước qua con hẻm nhỏ, trước một ngôi nhà riêng bị bỏ hoang, hạ Nhược Phi nhìn thấy ba tên say rượu đứng vây quanh một cô gái đang hoảng sợ với một nụ cười ghê tởm.

Một cô gái mặc áo khoác ngắn màu trắng và quần jean màu xanh mài bạc màu khéo léo tôn lên đôi chân dài và thon của cô. Cô gái có một gương mặt chuẩn trái xoan thanh tí nhưng đôi mắt lanh lợi lại hiện sự hoảng sợ tột cùng, tóc hơi rối rơi vương trên gương mặt, cơ thể bất giác run rẩy khiến cô trông càng đáng thương hơn.

Hạ Nhược Phi nghĩ thầm, sao một cô gái xinh đẹp lại một mình đến đây, muốn tự mình chuốc rắc rối à?

“Cứu! Đại ca... Giúp tôi với...” Cô gái nhanh chóng cầu cứu khi thấy anh như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Nơi này là một nơi hẻo lánh, ít người qua lại, chính vì vậy ba tên lưu manh này mượn rượu làm bậy.

Bọn chúng không ngờ có người đi tới, nhìn Hạ Nhược Phi đứng ở đầu con hẻm nên cả bọn sững sờ.

Tên tóc vàng nhin Hạ Nhược Phi từ trên xuống, quái dị cười nói: “Này, hóa ra là một quân nhân! Chắc không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ? Hôm nay tâm trạng bố mày đang tốt, biết điều thì cút!"

Hạ Nhược Phi bình tĩnh nhìn Hoàng Mao: “Cho các người ba giây, buông cô gái đó ra, tôi có thẻ giả vờ như không có chuyện gì.”

Hoàng Mao sững người, nhìn đồng bọn của mình, cả bọn phá lên cười.

Hoàng Mao chỉ thẳng mặt Nhược Phi mắng: “Nhãi ranh! Tên quân nhân ngu ngốc! Dám nói chuyện với bố mày thế á...”

“Hết giờ.” Hạ Nhược Phi nhẹ nhàng nói ra mấy từ.

Vừa nói xong, Hoàng Mao liền cảm thấy hoa mắt, đang có khoảng cách với anh, liền thấy thân hình của anh đến trước mặt hắn.

Ngay sau đó, tên đó liền cảm giác một sức mạnh từ ngực và bụng, không tự chủ bản thân tự ngã xỗng xoài.

Động tác của anh quá nhanh khiến ba tên lưu manh còn không kịp phản ứng.

Uy lực của Hạ Nhược Phi đến mức cả bọn giật mình, trong mắt hiện lên tia sợ hãi.

Nhưng Hạ Nhược Phi ẽ nhau mày, trong lòng thầm nói: “Căn bệnh chết tiệt đang ngày càng nghiêm trọng...”

Động tác vừa rồi, anh đã cảm thấy tay chân ngày càng yếu, Hoàng Mao không nhận ra sự sơ hơ này, tuy đang rất xấu hổ nhưng nhanh chóng đứng lên.

Hoàng Mao đưa tay ôm eo, sờ thấy con dao cộng thêm đang có men say cao trong người, hắn hung hăn nhìn chằm chằm Hạ Nhược Phi, rút con dao ra, liếʍ môi, ngầm ý nói: “Tên ngu, tự tìm chết...”

Hai tên còn lại cùng rút dao găm ra, bỏ lại cô phía sau, vây quanh Nhược Phi.

Cô gái sợ hãi đến mức che miệng.

Hạ Nhược Phi bình tĩnh bảo vệ cô gái sau lưng, lao thẳng phía ba người tạo một vòng vây.

Cô gái nhìn bóng lưng cao gầy của Nhược Phi, hai mắt như phủ một tầng sương mỏng, trong phút chốc bóng lưng dừng như cao lớn hơn.

Hạ Nhược Phi vụt lao tới đạp vào vai của Hoàng Mao, một tiếng rắc, Hoàng Mao ngã lăn kêu gào đau đớn trên đất. Đối mặt với ba con dao găm, Hạ Nhược Phi quyết định không dùng chân nữa.

Sau khi hạ gục được Hoàng Mao, Nhược Phi thuận thế nghiêng sang một bên vừa kịp né tránh một tên lưu manh vung dao dao tới, một ánh sáng sắc lạnh lướt qua ngay trước mắt anh. Trước tình huống như vậy, cô gái kia cũng sợ tới mức kêu lên. Hai tên lưu manh kia liếc mắt nhìn nhau, cắn răng nghiến lợi lao tới.

Hạ Nhược Phi vô cùng bình tĩnh mà tiến lên phía trước một bước xông lên như một con bướm bay xuyên qua dàn hoa, trở thành bức tường ngăn cách giữa cô gái và hai tên kia dù vô tình hay cố ý.

Nhân cơ hội này, Hạ Nhược Phi nhảy tới nhắm chuẩn xác tóm lấy cổ tay tên lưu manh vung dao tới.

Nếu là trước kia, cổ tay của tên kia sẽ bị bóp gãy trong giây lát. Nhưng bây giờ, Hạ Nhược Phi thấy cơ thể đang yếu dần đi.

Trong lòng anh thầm một tiếng không tốt, cắn răng dùng sức đẩy tên đó sang một bên.

Động tác của anh vẫn như cũ chậm nửa nhịp, một ánh sáng xẹt qua, một âm thanh ken két vang lên, con dao của tên còn lại cắt rách quân phục của anh, để lại trên tay anh một vết cắt dài, máu bắt đầu chảy.

Tuy bị thương ngoài ý muốn, Hạ Nhược Phi mặt không đổi sắc, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào mặt khiến hắn ta lập tức ngất đi. Kế tiếp, bắt tên còn lại, vật ngang người hắn xuống đất tạo âm thanh lớn. Hắn ta nằm trên mặt đất, trợn nhìn anh rồi cũng ngất đi.

Cô gái đứng nhìn đến ngây người, cô không nghĩ anh chàng cao gầy trước mặt này lại có một thân thủ mạnh mẽ tới vậy. Một chọi ba tên lưu manh, trong vòng mười mấy giây mà tay không đánh gục.

Hạ Nhược Phi lại khẽ nhíu mày. Nếu không phải vì căn bệnh chết tiệt kia, chỉ là ba tên du côn đầu đường xó chợ có thể nhanh chóng giải quyết. Vậy mà giờ lại để bị thương. Đúng là thật mất mặt quân đặc chủng!

Anh lắc đầu cười khổ, cúi đầu nhìn đôi tay của mình đang run nhè nhẹ. Thật sự không còn cách nào sao?

Định thần lại, anh quay người bước đến trước mặt cô gái và nói: “Đi đi! Ở đây không an toàn. Sau này cô không nên ra ngoài một mình.”

“Cám ơn anh! Tôi hiểu rồi...” Cô gái nói vẻ đầy biết ơn.

Ngay sau đó, cô lại kêu lên: “A! Tay anh đang chảy máu.”

Hạ Nhược Phi cúi nhìn vết thương trên cánh tay như không có vấn đề gì, hững hờ xua tay nói: “Không sao, bị thương một chút thôi.”

“Tôi đưa anh đến bệnh viện băng bó!” Cô gái nói: “Anh bị thương vì cứu tôi...”

“Không sao, cô đi đi! Cô cũng nên về sớm đi.” Hạ Nhược Phi lắc đầu.

“Không được! Lỡ anh bị nhiễm trùng thì sao?” Cô gái nắm lấy ống tay áo anh nói “Chúng ta đến bệnh viện xem thế nào mới được! Tôi đi cùng với anh!”

Hạ Nhược Phi nhẹ nhàng gỡ tay cô gái ra và nói: “Không cần, tạm biệt!”

Nói xong, Hạ Nhược Phi sải bước, cô gái muốn đuổi theo nhưng không thể. Chân của cô bị bong gân trong lúc gặp ba tên kia nên cô chỉ có thể khập khiễng bước đi. Với tốc độ bước đi của anh, cô lớn giọng sau lưng anh.

“Này! Tôi chưa biết tên anh..”

Hạ Nhược Phi không trả lời, chỉ vẫy tay không nhìn lại và nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ.

Cô gái nhìn tên tóc vàng đang gào thét cùng hai tên côn đồ đang hôn mê, cô rất sợ hãi, không dám ở đây lâu, chỉ có thể thật sâu nhìn về hướng Hạ Nhược Phi biến mất, sau đó khập khiễng. vội vàng rời khỏi hiện trường.

Anh đã sớm về tới nơi ở mới. Đó là một căn phòng nhỏ, chưa tới mười mét vuông, duy nhất có một chiếc giường nhỏ và cái bàn.

Anh lôi từ dưới gầm giường ra một va li và lục tung mọi thứ để tìm.

Anh vừa mới dọn tới, chưa kịp sắp xếp mọi thứ liền đến ngân hàng chuyển khoản cho mẹ Hổ Tử.

Bên trong va li hơi lộn xộn, có những quân huy chương anh mang về từ quân đội, một số đồ dùng do đồng đội tặng và một đồ vật cũ kỹ của ông anh để lại.

Chính bản thân anh cũng không nhận ra, trong lúc lục lọi, một giọt máu từ cánh tay rơi xuống một cuộc giấy nằm trong góc không dễ thấy.

Máu rơi trên bề mặt cuộn giấy giống như bông tuyết rơi trên nước sôi, nháy mắt không thấy dấu vết.

Và sau khi cuộn giấy thấm một giọt máu của anh, nó đột nhiên phát sáng, thu hút chú ý của anh.

Hạ Nhược Phi sững sờ, đây là cái gì?