Chương 2: Bức Tranh Thần Kỳ

Hạ Nhược Phi nhớ hình như lúc ông nội còn sống, thường hay ngồi thưởng thức tấm tranh này, nhìn lướt qua dường như đây chỉ là một món đồ cũ kỹ, chỉ vậy thôi. Đã nhiều năm như vậy, Hạ Nhược Phi cũng không có phát hiện đồ vật ấy có gì đặc biệt.

Thậm chí Hạ Nhược Phi chỉ nhớ mang máng món đồ ấy là một bức hoạ. Nội dung bức tranh hết sức đơn giản, một bãi cỏ xanh mát và trong trẻo.

Khi còn bé, Hạ Nhược Phi tò mò hỏi ông nội lai lịch của bức hoạ này, nhưng đáng tiếc ông nội anh cũng không rõ, chỉ biết do tổ tiên truyền lại.

Một bức tranh không có một chút bắt mắt gì làm sao lại phát ra ánh sáng?

“Đây là cái gì vậy?” Hạ Nhược Phi nói nhẩm một mình, tay cầm cuộn tranh. Anh hiếu kỳ từ từ mở ra.

Hôm nay là một ngày khác biệt so với thường ngày, ngay lúc Hạ Nhược Phi mở bức tranh, ánh sáng vàng càng trở nên chói hơn. Sau đó, đột nhiên anh cảm thấy có một lực kéo mạnh từ trong bức tranh truyền đến.

Anh cảm giác trước mắt loé lên một tia sáng, như thể những vì sao đang dịch chuyển, và ngay sau đó anh bàng hoàng nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Điều này thật kỳ lạ.

Bản năng của một người lính tinh nhuệ khiến tiềm thức của Hạ Nhược Phi liền cảnh giác phòng thủ, nhanh chóng quan sát xung quanh. Hy vọng tìm được một chỗ ẩn nấp an toàn để tránh bị đối phương tấn công.

Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra vị trí hiện tại mình đang đứng căn bản không có gì nguy hiểm cả. Một mình đứng trên một khoảng đất đen chừng một mẫu có thể nhìn thấy tất cả từ một phía.

Phạm vi bên ngoài của mẫu đất đó đều là làn sương khói xanh nhạt mông lung, không thể nhìn thấy phía bên kia có gì.

Ở chính giữa mẫu đất có một con suối trong xanh, nước suối chảy ào ạt tạo thành một hồ nước nhỏ có đường kính khoảng một mét.

Bên cạnh hồ nước mọc ra một loại cây mà anh không phân biệt được là cây gì, độ cao tầm một thước, lá xanh dài rộng khoảng hai ngón tay, trông tràn đầy sức sống.

Đương nhiên, thứ mà làm người khác phải chú ý đến nhất vẫn là đoá hoa mọc trên cây đó.

Loài hoa này chỉ có ba cánh hoa, mỗi cánh hoa có một màu khác nhau, xanh lam, vàng và đỏ.

Tuy nhiên, loài hoa đơn giản này lại khiến người thưởng thức nó cảm giác kiêu sa, kiều diễm, đầy bí ẩn mê hoặc.

Ngay cả Hạ Nhược Phi vẫn còn đang kinh ngạc, không khỏi hoa mắt thêm vài giây.

Anh nhanh chóng lấy lại sự tập trung của mình – bây giờ không phải lúc để bị phân tâm.

Vừa rồi mình đang tìm hộp sơ cứu trong căn thuê. Tại sao mình lại xuất hiện ở một nơi xa lạ? Xung quanh và phía trên của vùng đất này đều bao phủ màn sương xanh, một chút nhìn không thấu.

Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của Hạ Nhược Phi bây giờ là tìm lối ra và rời khỏi đây.

Điều đầu tiên sau khi Hạ Nhược Phi định thần lại là đi đến ranh giới của mảnh đất.

Ranh giới của mảnh đất là hình tròn có đường kính hai trăm tám mươi chín mét. Anh ngập ngừng đưa tay ra và nhận ra màn sương xanh này như một bức tường vô hình mềm mại nhưng vô cùng kiên cố chặn tay anh.

Hạ Nhược Phi không tin có ma, tiến lên vài bước, tiếp tục thử vài chỗ khác nhưng kết quả vẫn vậy. Màn sương xanh trông rất mỏng nhưng nó có thể chặn tầm nhìn mà còn tạo thành một kết giới không thể nhận ra bằng mắt thường.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Nhược Phi không khỏi băn khoăn, “Không có lối ra…”

Bất dắc dĩ, anh quay lại chỗ hồ nước ở vị trí trung tâm.

Đột nhiên, Hạ Nhược Phi bỗng mở to hai mắt, nhìn bốn phía mấy lần, càng nhìn anh càng không khỏi kinh ngạc.

“Chuyện này… làm sao giống bức tranh kia?” Hạ Nhược Phi nhủ thầm.

Một mảnh đất hình tròn, ở giữa có dòng suối trong xanh, bên cạnh có một loài cây không biết tên, màn sương xanh bao phủ…

Anh nhớ khi bé nhìn qua bức tranh này, hiện tại trên đất không có lấy một mảnh cỏ xanh nào ngoại trừ cái cây bên cạnh hồ. Nó giống hết như bức hoạ!

“Chẳng lẽ… mình đang ở trong tranh?” Hạ Nhược Phi chợt nảy ra một ý nghĩ khó có thể tin.

Anh sửng sốt bởi ý nghĩ đó nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Dù sao anh đến đây khi mở cuộn tranh đó.

Hạ Nhược Phi đi lính nhiều năm, được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật. Lúc này anh cảm thấy tam quan của mình dường như sụp đổ.

Anh đứng ngây người bên cạnh hồ một lúc.

Hạ Nhược Phi, người đã trái qua quá trình huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt của Sói Độc Chiến nên có một tâm trí cực kỳ tỉnh táo, không vì bất kỳ điều gì làm sao nhãng nhiệm vụ. Nhưng đang trải qua những điều kỳ lạ này, anh có một chút cảm thấy mờ mịt.

Sau một hồi, anh nghiêm túc tìm câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào ra khỏi đây?

Thân lính đặc chiến tinh anh lại bó tay bị giam trong một bức hoạ. Điều này cũng thực là một câu chuyện cười.

Hạ Nhược Phi gượng cười tự nói: “Trời ạ… Tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây… Tôi muốn được ra ngoài!”

Vừa nói xong, Hạ Nhược Phi đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cảm giác một lực kéo giống như lúc nãy anh thấy mình trở lại căn phòng thuê lộn xộn. Và tay anh đang cầm cuộn tranh.

Hạ Nhược Phi kinh ngạc há hốc miệng.

“Điều khiển bằng giọng nói? Cũng được sao?”

Ánh mắt anh nhìn chăm chú cuộn tranh trên tay, bức tranh vẫn rất bình thường đầy vết ố vàng của thời gian.

Hạ Nhược Phi tỉ mỉ quan sát nội dung bức tranh và càng chắc chắn rằng anh mới bước vào cuộn tranh.

Là lính đặc chiến, hầu như trong tiềm thức của anh sẽ nhớ được rất nhiều chi tiết.

Anh nhìn kỹ lại bức tranh một lần nữa. Tất cả đều giống hệt những gì anh đã thấy khi ở trong đó.

Thật sự là bức tranh có chứa một không gian độc lập!

Vốn là người luôn biết giữ bình tĩnh, anh cũng không khỏi kích động.

Mình đã tìm thấy một bảo bối!