Chương 3: Chậu Hoa Tái Sinh

Ngoài sự phấn khích, có một điều khác khiến Hạ Nhược Phi khó hiểu.

Đó là bức tranh này đã có trong gia đình anh qua nhiều đời, trong ký ức của mình, ông nội thường mở ra thưởng thức một lúc, thậm chí Hạ Nhược Phi còn nghịch ngợm mở bức tranh ra xem. Cả ông nội và anh đều không bị kéo vào trong tranh.

Anh ngẫm nghĩ một chút. Kết luận rằng chỉ có thể do máu từ vết thương của anh vô tình rơi xuống bức tranh. Anh thực sự không tìm thấy lý do nào khác.

Anh ngừng băn khoăn với vấn đề này, và chuyển sang nghiên cứu cuộn tranh bí ẩn này.

Tốn nửa ngày thử nghiệm nhiều lần, Hạ Nhược Phi cũng hiểu được một chút công năng cơ bản của bức tranh.

Đầu tiên, nếu anh muốn ra vào không gian của bức tranh rất đơn giản. Anh chỉ cần hơi tập trung suy nghĩ là có thể tự do ra vào không gian. Còn nữa, anh còn có thể lấy đồ vật từ trong đó với một điều kiện anh phải cầm nó trong tay.

Thứ hai, nếu nhiều lần ra vào không gian sẽ khiến năng lượng bị tiêu hao khiến cả người cảm thấy uể oải. Tuy vậy, bên trong không gian lại có hồ nước từ con suối trong xanh kia có thể giúp khôi phục lại thể lực. Thậm chí còn giúp mau lành vết thương bên ngoài. Anh thử uống một chút nước từ đó thì phát hiện vết thương trên cánh tay đã đóng vảy.

Sự phát hiện này khiến Hạ Nhược Phi vừa mừng vừa sợ.

Căn phòng thuê này quá chật chội. Sau khi bán nhà, có nhiều thứ của ông nội để lại, anh không nỡ vứt hay bán đi, giờ những món đó đang nằm rải rác khắp phòng.

Bây giờ có không gian này, anh chỉ cần ra vào vài lần, dọn dẹp những món đó vào trong không gian, căn phòng trở nên thoáng rộng hẳn.

Anh uống vài ngụm nước trong hồ để lấy lại tinh thần, ngồi nhìn suy tư bên hồ nước.

Dần dần anh tỉnh táo, suy nghĩ làm sao có thể sử dụng những thứ trong không gian huyền bí này để kiếm tiền.

Mẹ của Hổ Tử bị nhiễm trùng đường tiết niệu, anh bán nhà cộng thêm trợ cấp xuất ngũ quân nhân cũng chỉ chừng nửa triệu tệ đều chuyển vào hết tài khoản của mẹ Hổ Tử, nhưng nhà Hổ Tử vẫn còn nợ không ít bên ngoài. Bây giờ, anh chỉ còn cách tận lực kiếm tiền khi anh còn có thể.

Anh biết bản thân không còn nhiều thời gian nữa. Thời gian sống của bệnh nhân ALS lâu nhất chỉ trong hai hoặc ba năm.

Bất ngờ trong tay có bức tranh thần kỳ này, tâm tình anh vui hơn bao giờ hết.

Ý nghĩa đầu tiên là bán tranh đổi lấy tiền, Hạ Nhược Phi gạt bỏ ngay ra khỏi đầu.

Bức tranh thật sự quá thần kỳ, đã vượt xa trí tưởng tượng của một người bình thường.

Anh cực kỳ hiểu nếu tùy tiện đem bức tranh đi bán, lợi bất cập hại.

Hạ Nhược Phi nhanh chóng hạ quyết tâm.

Anh phải giữ kín bí mật này, kể cả với người thân cận nhất!

Vì không thể đem đi bán nhưng ít nhất cũng phải biết cách sử dụng bảo bối này để kiếm tiền vậy! Tuy vậy cũng không nên khai thác quá mức... Hạ Nhược Phi tự nhủ.

Để làm sao biết cách sử dụng các linh phẩm trong không gian đó để kiếm tiền thì tạm thời Hạ Nhược Phi chưa nghĩ ra. Dù sao, anh cũng biết rất ít về nó. Duy nhất một điều anh biết là nước trong hồ đó có thể khôi phục tinh thần và chữa lành vết thương ngoài da nhanh chóng. Hồ nước này chỉ đường kính một mét, anh cũng không thể lấy nước đem đi bán.

Này chả khác nào có mà như không có. Hạ Nhược Phi cười khổ.

Nhíu mày suy nghĩ một lúc, anh lắc đầu tự nói: “Thôi, giờ có thực mới vực được đạo!’

Nói xong, anh liền chuẩn bị rời đi thì tầm mắt nhìn tới chậu hoa nhỏ, Hạ Nhược Phi ngạc nhiên, anh đoán là của người thuê trước để lại.

Trong chậu có các lá xếp thành một trục quanh thân tạo thành một đóa sen, lá to dày, trên mặt lá còn có chút viền màu nâu nhưng nhìn cũng khá đẹp. Có lẽ do không được chăm sóc nên cây hơi bị héo rũ sắp chết.

Anh định cầm chậu cây này mang đi, anh không có sở thích chăm sóc cây cối, vì nó là vật vô chủ nên chút nữa tiện tay thì vứt đi. Thân mình còn chưa nuôi nổi mình chứ nói gì đến chăm cây.

Nhưng anh nghĩ lại: “Thôi thì có duyên xách mày vào đây thì cứ để mày ở đây vậy!”

Dưới gốc cây có rất nhiều đá cuội, đất khô cằn. Nhìn thấy vậy, Hạ Nhược Phi xách chậu cây đến bên hồ, tưới một ít nước rồi để đó.

Trở lại phòng, anh nấu đơn giản một bát mì, giải quyết cái bụng đói của mình.

Sau đó, anh dọn dẹp trong và ngoài phòng, mệt đến mức khó thở, đổ mồ hôi như tắm. Từ khi mắc bệnh, thể lực của anh giảm đi rất nhanh. Lúc còn trong quân đội, kiểu vận động nhẹ như vậy đều không có một giọt mồ hôi, chứ đừng nói chi là mệt.

Anh nhanh chóng tắm ở phòng tắm chung rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Dần dần, Hạ Nhược Phi chìm vào giấc ngủ say.

Đến khi anh giật mình tỉnh giấc, trời đã tối.

Anh cầm điện thoại trên đầu giường xem giờ, đã sáu rưỡi tối, anh ngủ cũng tầm được bốn năm tiếng.

Tỉnh dậy, nhìn cuộn tranh anh ôm trong lúc ngủ, Hạ Nhược Phi cảm thấy có chút khát nước, đang suy nghĩ, cả người liền biến mất.

Anh đi thẳng tới hồ nước, liền ngạc nhiên khi thấy chậu cây lúc nãy. Nó đã hoàn toàn khác so với trước đó. Hiện rõ nhất là các lá lớn nhanh thành một hoa sen tỏa tròn như một chiếc đèn hoa lung linh. Nó đã không còn dáng vẻ ủ rũ nữa, chiếc lá trở nên tươi mát óng ánh như ngọc thạch điêu khắc, kỳ lạ mà mỹ lệ, thanh tân trang nhã trông như hàng mỹ nghệ cao cấp.

Một sự thay đổi rõ ràng nhất là màu sắc của chiếc lá.

Viền ngoài cùng vẫn có màu xanh mê hoặc, nhưng vào bên trong màu đậm dần và trong cùng là một màu tím tuyệt đẹp. Còn có, trên đầu lá có một số điểm trong suốt, nhìn thoáng qua có thể thấy lá mọng nước như thế nào, trong suốt như đèn băng.

Không nói ngoa khi một chậu cây sắp chết đã trở nên một chậu cây đẹp mê hoặc như thế!

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Phi thấy một chậu cây đẹp như vậy, quên mất bản thân vào đây để uống nước.