Chương 4: Tôi dẫn Chi Chi tới

Trên bàn cơm, mọi người câm như hến. Chỉ có tiếng bảo mẫu đang đút cơm cho Chi Chi.

Đứa nhỏ bốn tuổi đang quấy khóc, trét đồ ăn ra khắp nơi, miệng không ngừng gọi thím.

Thấy Chi Chi không chịu ngồi yên ăn cơm, Tô Úc đặt bát đũa trong tay xuống, nhận lấy Chi Chi từ chỗ bảo mẫu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa nhỏ lập tức hiện ra nụ cười thiên chân, nước mắt từng giọt đọng trên hàng mi, khiến Tô Úc đau lòng không thôi.

Ông cụ đặt đũa xuống, hỏi Bùi Lệ: "Tình hình của vợ Gia Ứng đã khá hơn chút nào chưa?"

"Bác sĩ nói, tinh thần đã ổn định lại rồi, nhưng vẫn còn cần kiên nhẫn điều dưỡng." Bùi Lệ vừa lấy khăn ăn bên cạnh lau tay, vừa nhìn về phía ông cụ nói: "Hôm nay cháu định dẫn Chi Chi đi thăm cô ấy."

Ông cụ Bùi gật gật đầu: "Cháu cũng đã rời nhà chấp hành công vụ ba năm, đúng là nên đi thăm nó."

Trầm Gia Ứng là chiến hữu của Bùi Lệ, bốn năm trước, chấp hành nhiệm vụ nằm vùng ở Miến quốc, bởi vì xuất hiện nội ứng mà bại lộ thân phận, tình huống hết sức chỉ mành treo chuông, là Trầm Gia Ứng tiết lộ vị trí của bản thân, hấp dẫn hỏa lực của địch nhân cho Bùi Lệ.

Trầm Gia Ứng hy sinh trong một trại lớn ở khu vực Tam Giác Vàng, ngay cả tim cũng bị đám chó hoang moi ra, để lại một mình Kỷ Uyển đang mang thai sáu tháng ở lại nhân thế.

"Rõ ràng, đó là một lần cuối cùng anh ấy chấp hành nhiệm vụ. Anh ấy nói, nói tôi chờ anh ấy trở về, rõ ràng anh ấy đã đồng ý với tôi." Bùi Lệ nhìn Kỷ Uyển ở trong phòng bệnh, trầm mặc. Ở trước mặt người nhà của liệt sĩ, mỗi một câu an ủi đều yếu ớt vô lực.

Anh ta mang theo Chi Chi đi vào bệnh viện, để an toàn, anh ta bảo thư ký Chu cùng Chi Chi chờ ở bên ngoài. Thật bất ngờ, hôm nay tinh thần Kỷ Uyển lại tốt lạ thường, cô ấy còn nhận ra Bùi Lệ, còn có thể tâm bình khí hòa.

"Chi Chi tới rồi sao?" So với người phụ nữ rực rỡ hoạt bát lúc đầu, ba năm bệnh tật đã tra tấn cô không còn một chút sức sống.

"Tôi dẫn theo con bé tới, Chi Chi rất ngoan, cũng rất đáng yêu, lớn lên rất giống Gia Ứng." Một câu cuối cùng, anh ta gần như nghẹn ngào nói.

Bùi Lệ ra hiệu cho thư ký Chu ôm đứa nhỏ vào cho Kỷ Uyển.

Kỷ Uyển cứng ngắc vươn tay, dường như là không biết nên ôm đứa nhỏ như thế nào, bàn tay khẽ run bộc lộ sự cẩn thận và khẩn trương của cô.