Chương 11: Hỏi

Trên người người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo blouse trắng đơn giản, bên trong là áo lông màu xám trắng. Khi gặp ánh mắt cô ấy thì trên mặt xuất hiện mỉm cười, đôi mắt ôn nhuận như ngọc.

Không hiểu sao Dương Lâm lại hơi ngượng ngùng, dời mắt đi theo bản năng. Nhớ tới trên đường tới hôm nay đã nghe bọn họ nói chuyện, trái một câu thái tử gia phải một câu thái tử gia, cô ấy hỏi một lúc lâu mới biết thái tử gia này tên là Văn Phỉ Nhiên.

Văn Phỉ Nhiên, lúc ấy cô ấy cảm thấy tên nho nhã nhanh nhẹn như vậy, thực sự không hợp với một pháp y. Nhưng chân chính gặp được Văn Phỉ Nhiên, cô ấy mới biết cái gì gọi là người cũng như tên.

“Tôi đã hỏi xong xuôi, bạn học này không thân với Trần Điềm Điềm lắm.” Dương Lâm lắc đầu, cố gắng dời mắt nhìn tiền bối trung niên hơi mập trước mặt: “Không có manh mối có giá trị, trực tiếp để cô ấy trở về là được.”

“Đợi một lát.” Giọng nam ấm áp đúng lúc truyền từ xa tới: “Tôi còn có chút việc muốn hỏi bạn học này.”

Chân dài của Văn Phỉ Nhiên bước mấy bước đi tới trước cửa ghế lái phụ, ánh mắt dịu dàng nhìn Thư Sầm: “Có thể chứ, bạn học.”

Thư Sầm gật đầu, đi theo Văn Phỉ Nhiên đi tới chiếc xe Volvo màu bạc. Khác với xe cảnh sát đỗ tứ tung ngang dọc, chiếc xe Volvo này đỗ xe một cách quy củ, khiến Thư Sầm ngay từ đầu căn bản không liên hệ với xe cảnh sát.

Văn Phỉ Nhiên lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, đèn trước của xe Volvo sáng lên.

Anh ta đi tới trước mở cửa xe cho Thư Sầm, còn đặc biệt dùng tay che đỉnh cửa xe đợi cô lên xe mới vòng tới ghế lái.

Ở phía xa Dương Lâm nhìn cảm thấy thực sự không phải pháp y, mà là vương tử mặc áo blouse trắng. Cô ấy không nhịn được quay đầu mở miệng hỏi tiền bối: “Pháp y Văn này thân sĩ có lễ như vậy, vì sao các anh gọi anh ta là thái tử gia?”

Mới đầu Dương Lâm còn tưởng thái tử gia hẳn là tính cách không tốt mới tên như vậy, nhưng hiện giờ con có cảm thấy mấy đồng nghiệp nam chua xót lợi hại, bụng dạ hẹp hòi.

“Bởi vì cậu ấy chính là thái tử gia.” Cảnh sát Vi Bàn bĩu môi: “Cô có biết cha cậu ấy là ai, anh trai cậu ấy là ai không? Ở thành phố Luật Hải này, họ Văn đều có thể áp đảo nửa bầu trời, người ta chính là xuất phát từ hứng thú mới đến phân cục nhỏ như chúng ta. Đi làm đều xem tâm trạng, gặp thi thể muốn khám nghiệm mới nghiệm, không muốn nghiệm thì ngay cả nhìn đều không nhìn một cái.

“Sao tôi ở phía xa đều ngửi thấy mùi chua như vậy!” Một cảnh sát hình sự khác đi tới, cười vỗ bả vai Vi Bàn: “Anh cũng biết nhiều phết, nhưng mà thái tử gia người ta có kỹ thuật đứng top đầu cả nước, nếu không phải muốn thanh nhàn đâu tới phân cục nhỏ này của chúng ta?”